Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu nằm sấp ở trên giường, cái eo mềm mại của cô hiển hiện trước mắt anh, làm cho anh không tự chủ dời đi tầm mắt, đè nén xuống ham muốn với cô, “Ngủ đi.”
Nói xong anh đi dọn dẹp đồ đạc mà người giúp việc mới vừa rồi còn chưa dọn dẹp xong, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông toàn năng của mình, hỏi: “Ngày mai không phải bắt đầu đi làm lại sao?”
Hoa Ngọc Thành gật đầu, “ừ.”
Cao Thanh Thu tựa vào trên gối, đáp một tiếng, “Ồ.”
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu dùng ngữ rất ôn nhu nói chuyện với mình, “Không giận anh nữa hả?”
Chủ động nói chuyện với anh, xem ra, trở về tới nhà, tâm tình của cô đã tốt hơn nhiều.
Sự thật chứng minh, Cao Thanh Thu là một người yêu gia đình.
Hoa Ngọc Thành nói vậy làm cho Cao Thanh Thu cứng đờ. Cô vùi mặt vào trong gối, không nói gì.
Hoa Ngọc Thành: “…”
Đây là cái gì thế này?
Anh dọn dẹp xong, trở lại trên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn thấy Cao Thanh Thu nằm ở giữa giường, cô nhắm mắt lại,lông mi đĩnh kiều ngừng ở trên ánh mắt.
Cũng không biết có phải là độ chăm sóc quá tốt hay không, hay là thiếu nữ nhà anh càng lớn càng đẹp mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không tìm được một chút tỳ vết nào, thoạt nhìn so với lúc trước càng thêm tinh xảo.
Vừa nằm xuống không bao lâu Cao Thanh Thu đã thật sự ngủ thiếp đi.
Hoa Ngọc Thành ôn nhu nhìn lấy cô, cũng không đánh thức cô dậy, chẳng qua chỉ không tự chủ dương khóe miệng lên.
Anh tìm tay của cô ở trong chăn, cầm trong bàn tay mình, nắm tay cô chìm trong cảm giác bình yên đến lạ, mãi đến khi Lý Sơn đến tìm anh.
Hoa Ngọc Thành đứng lên, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi Cao Thanh Thu tỉnh ngủ đã là buổi chiều, nhận được điện thoại của Dao Dao, “Thanh Thu, cậu đi chơi về rồi hả? Buổi chiều đi ăn cơm với mình không?”
Cao Thanh Thu nhìn đồng hồ, mắt chớp chớp, mới trả lời một câu, “Được.”
Rất lâu không có trở lại, có bạn hẹn, Cao Thanh Thu tự nhiên đáp ứng.
Cô từ trên giường đứng lên, đổi quần áo nhẹ nhàng, bên này không lạnh như ở Thủ đô, quần áo có thể mặc ít hơn một chút.
Hoa Ngọc Thành đang ở trong phòng khách nói chuyện với bà Hoa, Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bà Hoa, chủ động nói: “Mẹ.”
“Thanh Thu.” bà Hoa mỉm cười nhìn về phía cô, “Qua đây để cho mẹ nhìn con một chút nào, xem gầy béo thế nào rồi?.”
bà Hoa nhìn Cao Thanh Thu đầy yêu thương như nhìn thấy con gái ruột của mình vậy.
Cao Thanh Thu đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà Hoa, gần đây bà Hoa đánh giá cô, giống như đánh giá đại bảo bối trong nhà, ” Mẹ nghe nói lúc ở thủ đô, Ngọc Thành bắt nạt con có phải không?”
Đương nhiên là nghe Hoa Châu Du nói.