Hoắc Chấn Đông nhìn lướt qua Nhiếp Vân Đóa, anh ta cũng đã nghe qua chuyện Nhiếp Vân Đóa bắt nạt Cao Thanh Thu, bị Hoa Ngọc Thành dạy dỗ một trận.
Anh ta ngồi xuống ghế sa lon, không có nói gì chỉ trích Nhiếp Vân Đóa mà lại quan tâm nói: ” Gọi bác sĩ tới xem một chút đi.”
Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, liền nghe được Hoắc Chấn Đông giúp Nhiếp Vân Đóa tìm bác sĩ.
Trong con ngươi đen nhánh của Cao Thanh Thu có thêm mấy phần giễu cợt, không nghĩ lúc này Hoắc Chấn Đông còn rất quan tâm Nhiếp Vân Đóa, lại còn gọi bác sĩ cho cô ta.
Cao Thanh Thu nói: ” Em không muốn đi vào đấy đâu.”
Tránh để nhìn thấy hai người kia, cô sẽ sinh ra xung động muốn đánh người.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, nắm tay cô, ” Có anh ở đây.”
Anh dắt Cao Thanh Thu vào cửa, Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoắc Chấn Đông cùng Nhiếp Vân Đóa, ánh mắt rất lạnh giá, giống như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Không sai, chính là kẻ thù truyền kiếp!
Một kẻ giễu cợt cô, một kẻ muốn đánh cô…
Cao Thanh Thu vốn cho là Hoắc Chấn Đông cũng có có mặt tốt, nhưng bây giờ, cô bắt đầu căm ghét người đàn ông này rồi.
Anh ta cũng giống như Vũ Minh Hân, chỉ có thể dùng thân phận đi xác định vị trí người khác, một người đàn ông nông cạn không hơn không kém.
Thái độ lạnh lùng của Cao Thanh Thu làm cho sắc mặt Hoắc Chấn Đông tối xuống, thoáng vẻ u sầu.
Một giây kế tiếp, anh ta lại khôi phục trạng thái bình thường, ung dung hướng về phía Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Sao cậu lại đánh Vân Đóa thành như vậy hả? Có phải hơi quá đáng rồi không hả?”
“Quá đáng sao?” Hoa Ngọc Thành nhìn lướt qua Nhiếp Vân Đóa, hỏi: “Ai cho cô cái quyền dám động tay động chân với Thanh Thu?”
Nhiếp Vân Đóa cúi đầu, “cô ta và Hoắc Chấn Đông dây dưa không rõ, làm cho anh đau lòng… Em tức không nhịn nổi, cho nên mới…”
“Con mắt nào của cô thấy vợ tôi cùng Hoắc Chấn Đông dây dưa không rõ?” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa.
Nhiếp Vân Đóa ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, Hoắc Chấn Đông cũng đang nhìn cô ta.
Nhiếp Vân Đóa nhất thời cứng họng.
Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, “Một người phụ nữ thôi mà, chúng ta cùng Vân Đóa đều đã quen biết bao nhiêu năm, cậu có cần thiết phải quá đáng như vậy không?”
Cao Thanh Thu: “…”
Một người phụ nữ, anh ta là chỉ cô sao?
Thái độ của Hoắc Chấn Đông làm cho Cao Thanh Thu căm ghét thêm sâu mấy phần.
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, ở trên phòng nghe Cao Thanh Thu nói Hoắc Chấn Đông bắt nạt cô anh còn không tin, hiện tại gặp được mới phát hiện, Hoắc Chấn Đông đây là… Vì muốn phủi sạch quan hệ cùng Cao Thanh Thu nên cố ý nhằm vào cô như vậy sao?
Anh nhìn Cao Thanh Thu, phát hiện Cao Thanh Thu đang rất bi thương.
Hoa Ngọc Thành nói: “Ngày mai tôi và Thanh Thu sẽ trở về, vì vậy trước khi tôi rời khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở nơi này.”
Hoa Ngọc Thành nói chuyện luôn rất có trọng lượng, nếu anh đã nói ra, thì đồng nghĩa với việc trực tiếp hình thành cục định.
Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, không nghĩ tới anh lại vì Cao Thanh Thu mà đuổi cô ta đi!
Phải biết, bởi vì quan hệ của mẹ cô ta, bọn họ đều phải cầu xin cô ta tới đây, nhưng bây giờ, lại muốn đuổi cô ta đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!