Bị Hoắc Chấn Đông giáo huấn xong, Nhiếp Vân Đóa ngoan ngoãn đi thay quần áo, Cao Thanh Thu cùng Hoắc Chấn Đông ra bên ngoài, tiếp tục ăn đồ nướng.
Hoa Ngọc Thành không có việc gì làm ở ngoài đó nướng thịt.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Trong chốc lát, người giúp việc đi ra nói với Hoắc Chấn Đông: “Vân Đóa đang thu dọn đồ đạc, cô ấy nói phải rời khỏi nơi này.”
Sắc mặt Hoắc Chấn Đông trầm xuống, nếu như là trước kia, anh ta đã đi giữ Nhiếp Vân Đóa lại rồi.
Nhưng bây giờ, anh ta lại lãnh đạm thờ ơ, “Để cho cô ấy đi đi.”
Hoắc Chấn Đông cũng lười quản cái kia người bị bệnh thần kinh, thích đi hay không thì tùy!
Trên đời này luôn có một loại người như thế, càng đối xử tốt với họ, họ lại chẳng những không cảm kích mà còn nổi lòng tham không đáy, cảm thấy bạn đối xử tốt với họ là điều đương nhiên, họ cảm thấy bạn có nghĩa vụ phải đối xử tốt với họ như một lẽ đương nhiên.
Hoắc Chấn Đông cũng cảm thấy mình đã quá dung túng cho Nhiếp Vân Đóa rồi.
Người giúp việc nghe xong có chút ngoài ý muốn.
Cô ấy hỏi: “vậy cô Bình thì phải làm sao bây giờ?”
Nhiếp Vân Đóa đi lần này, đã định trước cô ta và cô Bình tan rã không vui.
Hôm qua cô ta mới tới, hôm nay liền đi, trong lòng cô Bình khẳng định cảm giác rất khó chịu.
Cô Bình đã chờ mong con gái về mấy năm, Nhiếp Vân Đóa mới trở về một đêm mà cô Bình đã vui vẻ đến mức cả một đêm không ngủ.
Hoắc Chấn Đông trầm mặc, Hoa Ngọc Thành nướng thịt, người đàn ông này ngày cả lúc nướng thịt mà cũng đẹp trai tới cực điểm.
Cao Thanh Thu ở bên cạnh ngửi mùi thịt nướng thơm lừng, thèm rỏ rãi.
Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Chuyện gì thế?”
Hoắc Chấn Đông nói: “Không có việc gì.”
“Tôi đi xem một chút.” Chỉ có Hoa Ngọc Thành nói, Nhiếp Vân Đóa mới nghe, cho nên lúc này, chỉ có anh đi nói chuyện mới hữu dụng.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Ngọc Thành tháo bao tay xuống, đi vào nhà, không nhịn được nhíu mày một cái, muốn ngăn cản anh nhưng lại nhịn xuống.
Hoắc Chấn Đông cười nói, “Ăn giấm rồi hả?”
Phảng phất anh ta luôn có thể nhìn thấu tâm sự của cô.
“Còn không phải là tại anh sao.” Cao Thanh Thu trợn mắt nhìn Hoắc Chấn Đông, trút giận lên người anh ta, “Nếu không phải là anh làm cho cô ta tức giận, sự tình cũng không thành ra như vậy.”
Nếu như Hoắc Chấn Đông không làm cho Nhiếp Vân Đóa tức giận rồi bỏ đi thì cô Bình cũng sẽ không đau lòng, Cao Thanh Thu cũng sẽ không đi tìm Nhiếp Vân Đóa nói chuyện, Nhiếp Vân Đóa cũng sẽ không thừa cơ khiêu khích…
Hoắc Chấn Đông làm sao có thể không ăn ốc mà phải đổ vỡ, “Rõ ràng do em tạt nước Vân Đóa, anh còn che chở cho em cơ mà! Nếu anh không che chở cho em thì chuyện này không xong được đâu.”
” Anh Cho là tôi sẽ cảm ơn anh sao? Còn lâu nhé.” Cao Thanh Thu cúi đầu, không để ý tới Hoắc Chấn Đông.
Hoa Ngọc Thành lên đó tầm hai mươi phút, Cao Thanh Thu nhìn thấy anh còn chưa xuống, chỉ sợ anh bị người phụ nữ xấu xa nào đó đoạt đi, nhanh chân đi tìm anh. Đúng lúc thấy Hoa Ngọc Thành cùng Nhiếp Vân Đóa nói chuyện xong.
Hoa Ngọc Thành đi về, nhìn thấy Cao Thanh Thu núp ở sau tường nghe lén, dừng bước lại, ” Em đang nghe lén đấy à?”
“Không có, em mới vừa đi qua thôi.” Cô đã nghe được cái gì đâu cơ chứ.
Hoa Ngọc Thành dắt tay cô, đi xuống lầu dưới, Cao Thanh Thu tò mò hỏi: ” Anh Nói với cô à ý cái gì đó?”
” Nhiếp Vân Đóa đáp ứng ở lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!