Đã hẹn Cao Thanh Đức ăn bữa cơm, dù có đắt, nhưng bình thường cô vẫn làm thêm cũng tiết kiệm được một chút tiền.
“Chào quý khách, tổng cộng ba triệu.” Nhân viên phục vụ in hóa đơn đưa cho Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu cau mày, nghĩ thật là đắt mà!
Cô nhớ trên người mình chỉ có hơn triệu rưỡi, vốn cho rằng đã đem nhiều, không ngờ rằng…
Tài khoản trong wechat hình như còn một ít tiền, không biết có đủ hay không nữa.
Cao Thanh Thu mở ví tiền, lại phát hiện không biết từ lúc nào trong ví tiền lại nhiều thêm tiền mặt, xếp chồng ở bên trong ví, cô ngây người một lúc.
Lúc sáng thức dậy, Hoa Ngọc Thành đã đi ra ngoài, nghe nói đi xem bệnh, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng anh.
Đây là…
Trước khi đi anh bỏ vào ví cô đúng không?
***
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Bình thường anh không ngăn cô đi làm thuê, cũng không chủ động bảo đến việc cho cô tiền.
Anh rất tôn trọng cô, biết tính cô mạnh mẽ, nên ngay cả lòng tự ái của cô anh cũng bảo vệ giúp.
Nhưng, nghe đến cô phải mời em trai ăn bữa cơm, sợ cô ngại ngùng nên trước khi đi để tiền vào ví cô.
Đối mặt với cử chỉ ấm áp như này, vành mắt Cao Thanh Thu đã hơi đỏ, trước nay Hoa Ngọc Thành làm gì cũng không nói cho cô, nhưng cô lại phát hiện, anh ấy luôn có thể dễ dàng tác động đến cô.
Anh không giống một chút nào với những người cô quen trước đây cả.
Tiễn Mẹ Cao và Cao Thanh Đức đến chỗ đợi tàu cao tốc trên cao rồi cô mới về đến nhà họ Hoa.
Hoa Ngọc Thành đi khám bệnh xong đã quay về, đang ngồi bên cái bàn màu trắng xem laptop, trên bàn đặt ly cà phê. Cô còn chưa để túi xuống đã bước qua, từ phía sau ôm lấy anh, cằm tì lên bả vai anh.
Hoa Ngọc Thành ngây người một chốc, cảm thấy cô giống như con mèo nhỏ nằm nhoài lên vai anh.
Anh nghiêm túc nhìn vào laptop, giọng điệu nhàn nhạt bảo: “Đừng làm phiền tôi, còn đang làm việc đâu!”
“không chịu.” Cao Thanh Thu vơ lấy tay anh, cũng không buông người ta ra mà vẫn nằm nhoài lên vai anh.
Hoa Ngọc Thành dừng lại một chút, bình thường cô đâu có như vậy, đây là…có phải bị ức hiếp gì hay không?
Anh trầm giọng hỏi: “Ai dám ức hiếp em? Em trai em?”
“Không phải.”lòng Cao Thanh Thu bỗng ấm áp, trên đường về cô trông về bên ngoài tàu cao tốc trên cao, cả thành thị từng tầng giao thoa vào nhau, nhưng trong đầu đều là khuôn mặt của anh.
Cô chưa hề nghĩ đến có một ngày, cô sẽ gặp được một người như Hoa Ngọc Thành trong thế giới của mình.
Sự tốt đẹp nơi anh như ánh trăng sáng treo tích tắp trên bầu trời, nhưng cũng gần trong gan tất.
Cô dựa vào vai Hoa Ngọc Thành, chất liệu vải áo sơ mi rất nhẵn mịn, khiến lòng cô cũng an tâm lại: “Chỉ là nhớ anh thôi.”
Dù Hoa Ngọc Thành lòng dạ sắt đá thì khoảng khắc nghe được câu nói này của Cao Thanh Thu thì lòng đã hóa mềm mại.
Anh nói: “Cho em ôm năm phút.”
Khi anh đang chăm chú làm việc thì không thích bị người khác quấy rầy, năm phút đã
là cực hạn rồi.
Cao Thanh Thu nhịn không được cười ra tiếng, cô ngước đầu lên, nhìn sườn mặt anh, vẻ mặt anh rất chuyên chú, nhưng cô lại cảm thấy rất ngọt lại rất ấm: “Hôm nay em gặp mẹ, hẹn bà ấy thứ bảy tuần sau ăn bữa cơm, được không ạ?”