Thấy bà Hoa lạnh nhạt trở mặt, Cao Thanh Thu có chút lúng túng.
Dì Ngô nhắc nhở nói: “Phải gọi mẹ chứ, sao lại gọi là bác gái? Bà chủ coi cháu như con gái ruột cơ mà. Coi như bây giờ cháu với Hoa Ngọc Thành đã ly hôn, nhưng vẫn là người một nhà cơ mà.”
Huống chi, còn không phải là ly hôn thật! Nhưng câu cuối này dì Ngô chỉ nghĩ thầm trong bụng không nói ra.
Cao Thanh Thu bất đắc dĩ đổi lại, “Mẹ ạ.”
Nghe đến đó, bà Hoa mới cười một tiếng, “Vào đi thôi.”
Quản gia nói với Cao Thanh Thu: “Những ngày qua bà chủ vì chuyện cháu và Hoa Ngọc Thành ly dị vô cùng lo lắng, bây giờ thấy cháu trở lại mới cười được đấy, nhìn là biết bà chủ thương cháu nhiều như thế nào.”
Cao Thanh Thu nhìn bà Hoa,cảm động nói, “Cảm ơn mẹ tốt tốt với con như vậy.”
Cô thật sự không biết mình phải làm như thế nào để hồi báo.
Nhớ tới mình bây giờ cùng Hoa Ngọc Thành ly hôn, phụ lòng bà Hoa, Cao Thanh Thu cảm thấy rất áy náy.
Dù sao bà Hoa còn mong đợi cô và anh sinh con.
Cũng không biết, còn có thể có ngày đó hay không?
Bà Hoa nghe xong nói: “Đi ra ngoài có mấy ngày mà đã khách sáo với người nhà như thế rồi?”
Câu “Người nhà” này, nghe ra rất mà đau khổ trong lòng.
Cao Thanh Thu ngồi xuống ghế sa lon, cười nói: “con sẽ không khách sáo nữa.”
Cô và bà Hoa trò chuyện một hồi, nhìn thấy Đinh Cẩn từ trên phòng đi xuống.
Tối hôm qua hắn bị bệnh, hôm nay không đi học, nhìn thấy Cao Thanh Thu xuất hiện ở trong nhà, không nhịn được dừng một chút.
Lúc trước cô vẫn là mợ của hắn, hắn không dám nhìn thêm một chút.
Nhưng bây giờ, cô và cậu ly dị rồi.
Như thế, liền chứng minh, hắn vẫn còn có cơ hội, đúng không?
Bà Hoa nhìn thấy Đinh Cẩn, quan tâm nói: “Làm sao lại xuống rồi hả?”
Mặc dù trong nhà có thêm Cao Thanh Thu,sự yêu chiều của bà Hoa đối với Đinh Cẩn có bị phân đi một chút, nhưng lúc Đinh Cẩn bị bệnh, bà Hoa vẫn rất quan tâm đến hắn.
“Cháu muốn xuống đi lại một chút.” Đinh Cẩn đi tới, bà Hoa nắm sờ trán hắn, “Còn hơi nóng, đợi lát nữa ăn thêm gì rồi hẵng uống thuốc.”
“Vâng ạ.” Ánh mắt của Đinh Cẩn rơi vào trên người của Cao Thanh Thu, biểu cảm ôn nhu.
Cao Thanh Thu nhìn sang chỗ khác, không buồn nhìn Đinh Cẩn.
Mặc dù cô và Hoa Ngọc Thành đã ly hôn, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến Đinh Cẩn cả.
Coi như sau này không quay lại với Hoa Ngọc Thành nữa, cũng sẽ không dính líu quan hệ với Đinh Cẩn.
Người nhà đều tốt với cô như vậy, nếu như cô và Đinh Cẩn có cái gì, bà Hoa chẳng phải sẽ đau lòng lắm sao?
Đinh Cẩn thấy cô không nhìn mình, ánh mắt lại càng thêm không chút kiêng kỵ.
Bà Hoa có điện thoại, tạm thời đi ra ngoài.
Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu, nói: “Em có sao không?”
“Tôi ổn vô cùng.” Cao Thanh Thu nhìn Đinh Cẩn một cái, “Ngược lại là cậu, tôi nhìn cậu như vậy, vẫn là đi nghỉ trước đi.”
Thân mình còn lỡ không xong còn muốn quản người khác?
“Em đang quan tâm tôi sao?”
Nghe thấy Cao Thanh Thu bảo mình đi nghỉ ngơi, hắn đương nhiên cảm thấy cô là đang quan tâm hắn.
Cao Thanh Thu: “…”
Thằng hâm này não khả năng có vấn đề rồi?
Hắn nghe không thấy giọng cô rất lạnh nhạt sao?
Đinh Cẩn đứng lên, nói: “Anh đi nghỉ ngơi ngay đây.”