Đúng như dự đoán, Bà cao nhìn thấy Cao Thanh Thu gật đầu, liền tức giận sôi ruột quát tháo ầm ĩ: “Sao mày ngu vậy? Nó bảo mày ly dị mày liền ly dị, lúc trước nó còn quèt, mày đâm đầu vào nó, quyết một lòng đi theo nó, hiện tại làm sao có thể đồng ý ly dị?”
Đây không phải là thua thiệt quá rồi sao?
Nhớ tới con rể con rể rùa vàng không cánh mà bay, không nói thì thôi chứ cứ nói đến là Bà cao đều sắp tức giận đến phát điên rồi.
Tạo nghiệt gì không biết, làm sao lại có một đứa con gái ngu ngốc như vậy?
“Mẹ.” Cao Thanh Đức gắt lên: “Chị con đã đáng thương như thế rồi, mẹ đừng có mắng chị ấy nữa.”
“Hừ!” Bà cao hừ một tiếng, “Nó biến thành như vậy, trách ai? Mày nhìn nó đáng thương ở đâu? Có một thằng đàn ông mà cũng không giữ được, sao nó không đi chết đi. Tao nghe nói, là bởi vì cái con đĩ họ Dương gì đấy có đúng không?”
Lần trước Dương Nhạc Linh nói Cao Thanh Thu là kẻ thứ ba Bà cao cũng biết.
Bây giờ nghe nói Cao Thanh Thu ly dị, đương nhiên là đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu Dương Nhạc Linh.
Nhất định là hồ ly tinh đó, lừa con rể của bà ta chạy mất!
Dương Nhạc Linh tối nay ăn mặc rất đẹp, cô ta đi theo Thẩm Niệm Niệm tới đây, đúng dịp thấy Hoa Ngọc Thành một mình đứng ở nơi đó.
Nhớ tới lần trước tại Hoa Thị bị anh nhục nhã, Dương Nhạc Linh cảm thấy rất khổ sở.
Nhưng, thời khắc này nhìn thấy Hoa Ngọc Thành cô ta vẫn không nhịn được đi tới, “Hoa Ngọc Thành.”
Hoa Ngọc Thành trên cao nhìn xuống mà nhìn cô ta, không thèm lên tiếng.
Dương Nhạc Linh tối nay cố tình ăn mặc thật đẹp, nhìn qua rất mỹ lệ làm rung động lòng người, ít nhất, ở trong mắt người khác thoạt nhìn là như vậy.
Cô ta ôn nhu hướng về phía Hoa Ngọc Thành nói: “Sao anh lại một mình tới đây, không đi cùng ai sao?”
“…” Hoa Ngọc Thành quay đầu, nhìn về chỗ khác, trực tiếp coi cô tả thành người vô hình.
Thái độ này làm cho Dương Nhạc Linh cảm thấy có chút châm tâm.
Nhưng mà cô ta vẫn lấy dũng khí nói: “Em nghe nói, anh và Thanh Thu ly dị rồi, là bởi vì em sao?”
Nghe thấy hai từ Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành cuối cùng mới quay lại, nhìn Dương Nhạc Linh, “Vì cô?”
Anh thật sự không nghĩ ra, Dương Nhạc Linh làm sao lại bị ảo tưởng nặng đến như vậy?
Trong mắt Dương Nhạc Linh tràn đầy hy vọng: “Anh tha thứ cho em rồi, có đúng không? Em thừa nhận, trước kia là em không tốt. Hoa Ngọc Thành, chỉ cần anh có thể tha thứ cho em, chúng ta bắt đầu lại là tốt rồi.”