Cao Thanh Thu ngồi trước máy tính, làm hết chuyện hôm nay, bởi vì hơi đói, nên đi xuống bếp nấu mì ăn.
Bởi vì Hoa Ngọc Thành không ở đây, buổi tối dì Ngô cũng về Nhà họ Hoa, cho nên trong nhà rất yên tĩnh.
Cao Thanh Thu mới vừa nấu mì xong,vừa đặt lên bàn, đã nghe thấy âm thanh xe dừng lại trước cổng nhà.
Cô mở cửa ra xem, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành từ trên xe bước xuống, có chút ngoài ý muốn, “Sao anh lại về đây?”
Không phải nói anh sẽ về Nhà họ Hoa ở sao?
Hiện tại cũng gần 10 giờ rồi, anh đột nhiên trở lại, làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
Hoa Ngọc Thành không thắt cà vạt, cúc áo sơ mi cởi ra, cổ áo rộng mở. Anh đi tới, trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ bất đắc dĩ, nói “Anh bị bố mẹ đuổi ra ngoài.”
Nhìn dáng vẻ của anh, hình như khi về nhà bị đuổi ra ngoài thật.
“…” Cao Thanh Thu nhìn anh,đau lòng nói, “Mau vào đi.”
Anh muốn dọn ra ngoài, cô vốn là cảm thấy không tốt lắm.
Bây giờ còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, cô càng cảm thấy áy náy.
Tiến vào phòng ăn, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy bát mì trên bàn, lân la hỏi “Em nấu à?”
“Ừm.” Cao Thanh Thu nói: “Đói quá nên không ngủ được, xuống nấu để ăn.”
Nhất là hôm nay không có anh ở đây, cô càng cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng đói nhanh hơn so với bình thường.
Nhưng mà cô không nghĩ tới anh lại đột nhiên trở lại đây.
Nhìn thấy anh, trong nháy mắt đột nhiên cô cảm thấy hết đói bụng.
“Anh có muốn ăn không?”
“Anh chưa được ăn gì cả.” Hoa Ngọc Thành ngồi xuống.
Cao Thanh Thu nhìn đồng hồ, “Sao còn chưa ăn gì? Muộn thế này rồi.”
“Bố mẹ không cho anh cơm ăn.” Hoa Ngọc Thành giống như đứa trẻ chịu ủy khuất hướng về phía cô nói, “Trên đời này chắc chỉ có mình anh vừa bị vợ bỏ lại còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà!”
“…” Cao Thanh Thu nghe xong, vô cùng xấu hổ, đẩy bát mì của mình ra trước mặt anh, “Anh ăn trước đi, em đi nấu bát khác.”
“Thôi để anh tự đi nấu.” Hoa Ngọc Thành giả vờ khách sáo, “Chúng ta đã ly hôn rồi, sao có thể để em làm những chuyện này?”
“Không sao, chỉ là nấu bát mì thôi mà.” Cao Thanh Thu đi vào bếp, nấu bát khác.
Hoa Ngọc Thành cách lớp kính, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong lòng sinh ra một chút ấm áp.
Coi như có ly hôn rồi đi chăng, vợ anh vẫn là người tốt với anh nhất.
Cô cứ như vậy làm sao anh có thể buông tay để cô rời khỏi anh được?
Cao Thanh Thu rất nhanh liền nấu xong mì, bưng ra ngoài, lại gắp thêm mì từ bát của mình sang bát của Hoa Ngọc Thành, “Anh chưa ăn cơm, ăn nhiều một chút. Nếu ăn xong mà còn thấy đói, em đi nấu cơm cho anh.”
“Không cần.” Hoa Ngọc Thành cầm đũa: “Đã đủ rồi.”
Cao Thanh Thu ngồi xuống, hai người ngồi đối mặt nhau,cùng ăn mì.
Hoa Ngọc Thành ăn một hồi, nhìn về Cao Thanh Thu, hỏi một câu không tưởng: “Thanh Thu, em… Thích kiểu đàn ông như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!