Cô vọng cảnh tượng trước mắt, nhớ tới quan hệ của mình và Hoa Ngọc Thành, chờ ly hôn, cô và anh sẽ không còn có thể giống như bây giờ cùng ra ngoài nữa rồi?
Sau này anh sẽ có cuộc sống của anh, bên cạnh anh sẽ có những người phụ nữ khác, mà cô, cũng sẽ trở lại làm bản thân mình, trở lại thế giới trước kia…
Càng Suy nghĩ càng cảm thấy bi thương.
Nhưng mà, chuyện đã quyết định, dù có hối hận thế nào, thì cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa cô cũng không hối hận.
Xe dừng ở cửa trường học, âm thanh trầm thấp của Hoa Ngọc Thành vang lên, “Đến rồi.”
Cao Thanh Thu sửng sốt một hồi, nhìn ra phía ngoài, mới phát hiện, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy?
Luôn cảm thấy hôm nay, con đường này, so với thường ngày sao lại ngắn đến như thế.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, “Em đi đây?”
“Ừm.” Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, ôn nhu giúp cô chỉnh lọn tóc rối, “Nhớ ngoan một chút.”
“Biết rồi.” Nói thật giống như cô đã lúc nào không ngoan ngoãn vậy.
Hoa Ngọc Thành mở cửa xe, Cao Thanh Thu đi qua anh xuống xe.
Cô đứng ở bên cạnh xe, vẫy tay, “Bye bye.”
Sau đó hướng về phía trường học không ngoảnh lại nữa.
Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe, nhìn bóng lưng của cô, không thể dời ánh mắt đi được.
Mãi đến khi cô hoàn toàn khuất bóng anh mới nói với tài xế: “Đến công ty đi.”
–
Sau buổi tối, sắc trời bên ngoài tối xuống, Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu ngồi ở trong phòng khách, Lý Sơn đem đơn xin lý hôn ra, đưa tới trước mặt Cao Thanh Thu.
Anh ta thật sự rất không muốn đem thứ này đưa cho Cao Thanh Thu, nhưng mà, Hoa Ngọc Thành đã quyết định, anh ta chỉ có thể chấp hành.
Bởi vì là Cao Thanh Thu nói ra, cho nên lúc cô cầm đơn ly hôn, cũng không có giống như Lý Sơn tưởng tượng tỏ ra kinh ngạc như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!