Hoa Ngọc Thành nhìn gương mặt mang nét cười của cô, ánh mắt cô sáng trong như vậy…
“Đứng lên đi! Tôi làm đồ ăn cho cô rồi đó.”
“Thật sao? Món gì ạ?” Cao Thanh Thu lập tức lấy lại tinh thần, từ trên giường bò dậy, sau đó vội vàng ôm quần áo chạy vào phòng vệ sinh, vừa vệ sinh vừa thay quần áo.
Động tác của cô vô cùng nhanh, chưa tới năm phút đã chỉnh trang xong xuôi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Thật đúng là kẻ ham ăn mà!
Vừa nghe đến ăn, giống như ngay cả mạng mình đều không thiết nữa.
Cao Thanh Thu đi cùng Hoa Ngọc Thành xuống lầu, dì Ngô nói: “Thanh Thu, nhanh lại đây, xem tôi làm cho cô món gì này?”
Dì tự tay làm bánh ngọt, còn có cả kem ly, Hoa Châu Du đã ăn rồi, Cao Thanh Thu ngồi xuống: “Cám ơn dì.”
Hoa Châu Du nhìn dáng vẻ thấy đồ ăn là chảy nước miếng của cô: “Em đúng là ham ăn mà!”
“Biết làm sao được đây, em đang tuổi ăn tuổi lớn mà?” Cao Thanh Thu đem ly kem tới trước mặt Hoa Ngọc Thành, lại đưa cái muỗng cho anh: “Chú.”
“Em ăn đi!” Hoa Ngọc Thành đối với những thứ này cũng không ưa thích lắm.
Anh cũng không phải cô gái nhỏ mười mấy tuổi như cô.
Cao Thanh Thu nói: “Thử một chút thôi! Thời tiết nóng thế này, ăn giải nhiệt một chút.”
Kinh Châu nổi danh là lò lửa, mặc dù trong phòng có máy điều hòa nhưng dù sao cũng là mùa hè. Cho dù thân thể không nóng, trong lòng cũng khó tránh khỏi có mấy phần ngột ngạt, lúc này có thể ăn ly kem ngọt ngọt mát mát, không cần nói cũng đủ thấy hạnh phúc.
Hoa Ngọc Thành nói: “Cứ để đó.”
Ánh mắt anh đều đặt trên người Cao Thanh Thu, quả thực không có cách nào tìm ra được tương quan giữa cô và người Vũ Minh Hân miêu tả.
Cao Thanh Thu cầm cái muỗng, bắt đầu ăn: “Kem này ngon thật đó!”
Kem của Häagen-Dazs*, bên ngoài bán đắt chát, ba mươi nghìn cũng chỉ mua được một que nhỏ.
(*) Một thương hiệu kem của Mỹ.
Trước kia Cao Thanh Thu đã ăn qua một lần, ngon muốn chết, không nghĩ tới ở đây cũng có thể ăn được.
Trong nháy mắt cảm thấy tràn đầy hạnh phúc!
“Vậy ăn nhiều một chút.” Dì Ngô cười nói: “Đoán rằng cô sẽ thích, lão phu nhân hôm nay đã sai người mang hai thùng tới đây, đủ cho cô ăn rất lâu đó!”
“Nhiều vậy sao?” Hai thùng, Cao Thanh Thu không tưởng tượng nổi. “Đâu? Tôi muốn xem một chút.”
Cô lập tức liền theo dì Ngô xuống phòng bếp.
Nhìn điệu bộ của cô, Hoa Châu Du không nhịn được cười lên: “Thanh Thu nhà mấy người ham ăn thật đó! Chẳng bù cho Bé Cưng nhà chị, mỗi lần cho nó ăn đồ ngon, nó còn chê ỏng chê eo.”
Đối với những người sinh ra chẳng thiếu gì như bọn họ, mua kem cũng mua vài thùng một, căn bản sẽ không hiểu được vui vẻ của Cao Thanh Thu.
Nhìn thấy Cao Thanh Thu như vậy, ngược lại cảm thấy rất thú vị.