Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cười một tiếng, “Ừm.”
Một khi anh đứng lên, những người này lại từ từ xuất hiện ở trong thế giới của anh.
Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh nhìn Hoa Ngọc Thành, luôn cảm thấy anh càng ngày càng quyến rũ rồi.
Hoa Ngọc Thành bị cô nhìn chằm chằm, tiến tới ôm cô, “Không còn sớm nữa nên đi tắm một cái rồi ngủ thôi.”
Âm thanh ôn nhu của anh, bên trong mang theo một tia triền miên mê hoặc.
Mặt của Cao Thanh Thu không tự chủ đỏ ửng, “Ừm.”
Hoa Ngọc Thành ôm cô, Cao Thanh Thu vội giãy giụa, “Để em tự đi, chân anh còn chưa bình phục hẳn, hiện tại phải chú ý một chút.”
Hôm nay mới bị Lý Sơn dạy dỗ một trận, Cao Thanh Thu hiện tại đã giác ngộ.
Cũng biết đích xác mình suy nghĩ không chu toàn.
Hoa Ngọc Thành cười nói: “Lúc trước vẫn còn phải ngồi xe lăn chỉ muốn bản thân phải nhanh đứng lên, ôm vợ của anh. Cho nên bây giờ nhìn thấy em, liền không nhịn được.”
Dù sao bây giờ anh chỉ hận mình không thể sủng đến cô lên tận trời.
Cô từ nhỏ chịu khổ không ít, anh hiện tại chỉ muốn cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Cao Thanh Thu nghe xong những lời này của anh, không nhịn được cười một tiếng, biết anh thật sự rất với cô.
Cô dắt tay anh, “Chờ sau này anh hoàn toàn bình phục, thì có thể ôm em mà, không cần vội.”
Trở về phòng, Cao Thanh Thu đi tắm rửa, mới vừa pha nước, Hoa Ngọc Thành đi vào.
Cô nhìn thấy anh, hơi giật mình, “Sao anh lại vào đây? Nếu không anh tắm trước đi?”
Anh vòng tay ôm lấy hông của cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô một cái, “Cùng tắm.”
“Như vậy không hay lắm đâu?”
“Làm sao không được chứ?” Hoa Ngọc Thành ôm chặt cô không có ý định buông ra, nói: “Giúp anh cởi quần áo.”
“Ồ.” Cao Thanh Thu cũng rất nghe lời, đưa tay cởi cúc áo sơ xuống, lộ ra vòm ngực mê người, thân thể rắn chắc càng thêm câu hồn.
Trên thân thể của anh còn có thể nhìn thấy những vết sẹo mang đầy dấu vết của năm tháng quân ngũ.
Tay cô không tự chủ vuốt lên vết sẹo, mang theo mấy phần đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Ngoài mặt anh phong quang vô hạn, nhưng những vết thương trên người này, đại khái không có mấy người gặp qua chưa.
Hoa Ngọc Thành nhìn ngón tay trắng nõn đang vuốt ve vết sẹo ở ngực của anh, cười một tiếng, “Đương nhiên không đau, vết sẹo này đã lâu lắm rồi.”
“Tên lừa đảo, khẳng định rất đau.” Có thể để lại vết sẹo sâu như vậy, khẳng định bị thương không hề nhẹ.
Lúc nhỏ Cao Thanh Thu bị bỏng ở bắp chân, còn bị sẹo, vết sẹo nhỏ hon anh nhiều.
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, tay vươn vào trong quần áo của cô, cách lớp áo cô có thể cảm nhận được vết hằn trên ngón tay anh.
Anh đặt cô lên bệ rửa tay, một bên hôn cô,tay lưu loát cởi quần áo của cô ra.
Sau lưng dán bồn rửa tay lên lạnh như băng, thân thể của Cao Thanh Thu co rúm lại một chỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!