Anh bình thường ngồi xe lăn…nhìn đến đây, cô sững sờ, đây là…
Ngủ đến ngu người luôn rồi?
Ông xã của cô bình thường phải ngồi trên xe lăn để di chuyển, nhưng vừa rồi hình như cô nhìn thấy anh đi lại bình thường.
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, không động đậy, cười ngớ ngẩn, cảm giác mình thật sự bị ngu rồi, mơ hay thật mà cũng không phân biệt được.
Buổi sáng, Hoa Ngọc Thành ngồi ở mép giường mặc quần áo, Cao Thanh Thu tỉnh lại, nhìn lấy tấm lưng trần của anh, gợi cảm muốn phì máu mũi.
Cô ôm chăn,nhõng nhẽo gọi “ông xã .”
“Làm sao?” Hoa Ngọc Thành mặc áo sơ mi, cài từng cúc từng cúc một.
Còn chưa cài xong, Cao Thanh Thu đã ngồi dậy, ôm sát anh,nói “Hôm qua em nằm mơ.”
“Mơ thấy cái gì?” Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, ngữ khí ôn nhu.
Cao Thanh Thu dựa vào ở trên vai của anh, thì ở bên tai của anh, giống như đang muốn câu dẫn anh, nghe thấy cô nói: “Em mơ thấy anh có thể đứng dậy, còn đi vệ sinh. Nếu anh có thể thật sự đứng lên thì tốt rồi.”
Hoa Ngọc Thành nghe xong lời cô nói, hơi sững sờ:
Tối hôm qua…
Anh đúng là có đứng dậy đi vệ sinh.
Lần trước đi kiểm tra, Kỷ Minh Viễn nói anh bình phục rất tốt.
Có thể đi bộ bình thường, chẳng qua tạm thời chưa vận động “kịch liệt “được thôi.
hôm qua anh tưởng Cao Thanh Thu ngủ rồi, không nghĩ tới, cô lại…
Anh cầm tay bên hông, con ngươi trở nên rất ôn nhu, hai ngày nay anh cũng đang nghĩ, làm sao để mở nói với Cao Thanh Thu chuyện này.
Nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra,đành nói với cô: “Nhất định là vì em quá mong anh đứng lên được, cho nên mới mơ giấc mơ như thế!”
Cao Thanh Thu mang theo mấy phần mong đợi nói: “Nếu mà anh thật sự có thể đứng lên thì tốt rồi.”
Nếu như anh có thể đứng lên, Cao Thanh Thu cũng không cần mỗi ngày lo lắng cho anh, người bên cạnh cũng không dám ở sau lưng len lén nói lời ong tiếng ve.
Hoa Ngọc Thành lộn lại, ép cô dưới thân, “Yên tâm, coi như không đứng dậy nổi, anh vẫn sẽ “yêu ” được em.”
Nói xong, anh hôn lên trán cô một nụ hôn vô cùng dịu dàng, sau đó nụ hơn trở nên miên man dần dần trượt xuống phía dưới.
Nụ hôn ôn nhu này làm cho trong lòng Cao Thanh Thu ngọt ngào như đang ăn mật.
Nụ hôn của Hoa Ngọc Thành càng lúc càng nóng bỏng, càng lúc càng sâu
Cao Thanh Thu sợ anh làm bậy, nói: “Lâm Vi vẫn còn ở đây, giờ không được, em muốn đi xem cô ấy.”
Nếu mà ở chỗ này dây dưa với anh, phỏng chừng không mây mưa với anh đến qua bữa trưa, cô cũng đừng hòng xuống giường, mà cho dù có xuống được giường cũng chưa chắc đứng dậy nổi.
“Kệ cô ấy.” Hoa Ngọc Thành vẫn còn tiếp tục công thành chiếm đất không có ý định dừng lại.
Cao Thanh Thu dùng tia lý trí cuối cùng ngăn cản, “Thật sự không được!”
Một hồi lâu, Hoa Ngọc Thành mới khắc chế được bản thân, buông cô ra.
Cao Thanh Thu vùng dậy, mặc lại quần áo.
Hai người cùng nhau sống chung lâu như thế, rất nhiều lúc đã không có cố kỵ, cô đứng ở ngay trước mặt anh cởi bộ quần áo ngủ đang bị cởi dở giang vừa rồi ra không sót một mảnh, mở tủ quần áo lấy một bộ khác, chậm chạp mặc vào.
Hoa Ngọc Thành nhìn tấm lưng trần của cô, cảm giác chẳng qua là một bóng lưng thôi, mà cũng đẹp muốn khí huyết sục sôi.
Anh cảm giác như mắc xương ở cổ họng, có chút hối hận vì vừa rồi đã bỏ qua cho cô.
Bây giờ Thật muốn đi qua, đè cô ở trước gương, hung hăng ăn sạch cô