Hai người chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Cao Thanh Đức trả lời tin nhắn, Cao Thanh Thu có chút không yên tâm, ngồi dậy, “em gọi điện thoại cho nó.”
Cao Thanh Đức bình thường trả lời tin nhắn rất tích cực.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu ngồi dậy, gọi đến điện thoại của Cao Thanh Đức.
Thoạt nhìn,cô rất lo lắng cho người em trai này.
“A lô.” Một hồi lâu, điện thoại mới được nhận, nhưng mà, lại không phải là thanh âm của Cao Thanh Đức.
Cao Thanh Thu nhíu mày một cái, hỏi: “Đây có phải là điện thoại của Cao Thanh Đức không ạ?”
“Vâng, phải tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy phát sốt cao, bị ngất, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
“…” Cao Thanh Thu nghe xong vô cùng hoảng loạn.
Tối hôm qua Cao Thanh Đức tới nhà hình như có chút biểu hiện của cảm mạo, thấy không nghiêm trọng, Cao Thanh Thu cũng không để ở trong lòng, làm sao cả ngày, liền phải nằm viện?
Cao Thanh Thu hỏi địa chỉ, từ trên giường bò dậy, nói với Hoa Ngọc Thành: “Thanh Đức bị bệnh, em đi bệnh viện xem nó. Ba mẹ em không ở bên này, cũng chỉ có em ở đây.”
Hoa Ngọc Thành nói: “anh đi cùng em.”
“Không cần.” Cao Thanh Thu nhìn anh, nói: “anh nghỉ ngơi sớm đi, để tài xế đưa em tới đó là được. Bây giờ cũng muộn lắm rồi.”
“Vậy… Trên đường cẩn thận một chút.”
“Ừm.” Cao Thanh Thu rất nhanh liền đổi quần áo, nói với Hoa Ngọc Thành: “em đi đây?”
“Được.” Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên giường, nhìn Cao Thanh Thu đi ra cửa đi, đôi mắt tối xuống.
Nếu như chân anh bình thường, anh không phải giống như bây giờ, liền có thể cùng cô đi đến bệnh viện rồi.
–
“Phu nhân, đến rồi.” Tài xế dừng xe ở cửa bệnh viện, Cao Thanh Thu từ trên xe bước xuống, nói với tài xế: “Cảm ơn. Anh đi nghỉ ngơi đi, lúc trở về tôi sẽ cho anh sau.”
“Được.”
Cao Thanh Thu đến phòng bệnh, Cao Thanh Đức đang truyền thuốc, cậu ta nằm ở trên giường, nhìn thấy Cao Thanh Thu đi vào,nói giọng khàn khàn “chị.”
Cao Thanh Thu đi tới, đưa tay ra, sờ trán của cậu ta một cái, “em làm sao lại nóng như vậy? Tối hôm qua em làm gì?”
“Không có! Ăn cơm xong trở về ký túc xá.” Cao Thanh Đức có chút chột dạ nói.
“Suốt đêm chơi game?”
Cao Thanh Đức nói: “Không có.”
Nhìn bộ dáng chột dạ của cậu ta, Cao Thanh Thu liền biết, mình đoán đúng rồi.
Cô ghét bỏ nói: “Cao Thanh Đức em chơi đến không sợ chết nữa phải không! Coi như muốn chơi game, cũng không chơi đêm ngày chơi đêm.”
“Chị, chị lo lắng cho em đến như vậy sao?” Cao Thanh Đức nhìn thấy Cao Thanh Thu có vẻ tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười.
Cao Thanh Thu nhìn cậu ta, mạnh miệng nói: “Ai lo lắng cho em?”