Cao Thanh Thu nhìn tin nhắn của Vũ Minh Hân, giận đến không nhịn được cắn răng, Vũ Minh Hân thật là giẫm đạp cô thành nghiện rồi, nói xong lời cuối cùng cũng phải bổ sung mấy câu.
Tức giận một hồi, Cao Thanh Thu lại không nhịn cười được, không nghĩ ra sao? Không nghĩ ra là phải rồi.
cô đột nhiên cảm thấy, lấy cá tính của Vũ Minh Hân, khả năng đời này cũng sẽ không nghĩ thông được.
Dù sao ở trong mắt của cô ta, Cao Thanh Thu chính là một người nghèo, một kẻ nhà quê đáng bị chà đạp ở dưới chân cô ta.
…
Cùng Vũ Minh Hân trò chuyện xong đại khái mười phút sau, Cao Thanh Thu nhìn thấy thông báo từ zalo pay, là Vũ Minh Hân lì xì cho cô 2.999.999 đồng.
cô cảm thấy Vũ Minh Hân quả thực là điên rồi!
Nếu như Vũ Minh Hân có một ngày biết được cô ta đang lì xì cho người cô ta hận nhất, liệu cô ta có hộc máu mà chết không?
Đang lúc này, có tin nhắn gửi tới, là Hoa Ngọc Thành: [Em đang ở đâu? ]
Lúc Hoa Ngọc Thành đi tắm, Cao Thanh Thu trở về phòng của mình. cô tắm xong, lên giường nghịch điện thoại, trực tiếp đá bay anh ra khỏi đầu.
Bình thường Hoa Ngọc Thành đều không thích có người ngủ chung, bây giờ lại bắt đầu chủ động tìm cô rồi, Cao Thanh Thu cũng ngoài ý liệu.
cô nhếch lên khóe miệng, từ trên giường nhảy xuống, mang dép, bạch bạch chạy về phía phòng cách vách, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Hoa Ngọc Thành dựa vào đầu giường, trong phòng chỉ mở đèn ngủ.
Cao Thanh Thu bò lên giường, nhìn anh, “chú.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!