“…” Cao Thanh Thu giật mình, uống nước cái ực, suýt nữa thì sặc nước.
Cô không thể ngờ được rằng anh gọi Đinh Cẩn đến lại là… Hỏi chuyện này?
Sao anh lại biết việc mình đang làm thêm?
Lại sao mà biết là Đinh Cẩn làm?
Hơn nữa từ khi cô về nhà cho tới bây giờ, hai người ở bên nhau đã có hai giờ rồi, thế mà anh vẫn làm bộ như không biết gì hết vậy.
Đinh Cẩn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Cao Thanh Thu. Là cô nói với cậu chứ gì?
Cũng biết tố cáo đấy.
Cậu ta không phủ nhận: “Là cháu.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Đinh Cẩn: “Nói xin lỗi Thanh Thu đi!”
“Cậu!” Đinh Cẩn ngẩng đầu, nhìn Hoa Ngọc Thành: “Cao Thanh Thu…”
“Nói xin lỗi!” Hoa Ngọc Thành trông có vẻ bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Cơ bản là không cho cậu ta cơ hội để giải thích!
Sắc mặt Đinh Cẩn trở nên cứng ngắc. Cậu ta nhìn Cao Thanh Thu, cơn giận trồi lên trong ngực. Cậu ta mà lại phải nói xin lỗi loại con gái này sao?
Tại sao chứ?
Cô ta dựa vào gì mà được mình nói xin lỗi chứ?
“Cậu nói lần cuối, xin lỗi đi.” Hoa Ngọc Thành nhìn Đinh Cẩn. Cao Thanh Thu là do anh dẫn về, anh sẽ không khiến cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào trong nhà mình.
Trước đó Đinh Cẩn từng xúc phạm Cao Thanh Thu hai lần, anh đều nhẫn nhịn.
Nhưng chuyện hôm nay, anh không nhịn được nữa.
…
Trong xe rất yên ắng, Hoa Ngọc Thành vẫn không nói gì. Cao Thanh Thu nhìn anh. Dưới sức ép của Hoa Ngọc Thành, Đinh Cẩn đã nói lời xin lỗi với cô.
Chỉ nghĩ tới Đinh Cẩn giận mà không dám nói gì, phải xin lỗi mình thì Cao Thanh Thu đã cảm thấy sướng rơn cả người.
Chẳng trách bình thường Lý Sơn sợ anh như vậy. Thì ra anh nổi giận thật sự trông rất đáng sợ!
“Chú ơi.” Cao Thanh Thu dè dặt vươn tay lắc lắc tay anh.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Sao vậy?”
“Chú đang giận tôi à?” Giọng cô tràn đầy lo lắng, khiến Hoa Ngọc Thành phải quay lại nhìn cô.
Anh vươn tay, dịu dàng đặt lên tóc cô: “Xin lỗi, khiến em chịu thiệt thòi rồi.”
Anh không giận cá chém thớt sang mình là được rồi.
Cao Thanh Thu nói: “Tôi không sao đâu… Nhưng sao chú lại biết chuyện ở khách sạn vậy?”
Đến giờ cô vẫn nghĩ mãi mà không ra.
“Tôi có mắt thần, cái gì cũng biết hết.” Hoa Ngọc Thành nhìn cô, không nhịn được bật cười.
“Tôi không tin đâu!” Cao Thanh Thu nói: “Nếu chú có mắt thần thì tôi có tai nghe được mọi thứ tiếng rồi!”
“Vậy em nói xem, tôi biết bằng cách nào?”
“Chắc chắn là có ai đó nói với chú!” Tuy rằng không biết đó là ai.
Hoa Ngọc Thành nhìn dáng vẻ chắc chắn của cô, khóe miệng cong lên: “Em cũng thông minh đấy!”
Chuyện này đương nhiên là người trong khách sạn nói với anh rồi.
Lý Sơn đã đặc biệt dặn dò họ là phải quan tâm tới Cao Thanh Thu. Thấy Cao Thanh Thu bị sa thải, đương nhiên họ sẽ báo cáo ngay lập tức.
Cao Thanh Thu nói: “Chú có thấy là tôi không nên đi làm thêm không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!