“Sau này chụp sau đi!” Chờ anh khỏe lên sau đó chụp bù cũng được.
“Nhưng mà, nếu như không chụp mà nói, hôn lễ ngày đó làm sao bây giờ?” Hoa Châu Du cũng không biết tình huống thân thể của Hoa Ngọc Thành, cũng không biết anh lúc nào sẽ khỏe lên.
Nghĩ để cho bọn họ trước khi kết hôn chụp ảnh cưới.
“Hủy bỏ.” Dưới tình huống bình thường, hội trường hôn lễ, đều sẽ trang trí bằng ảnh chụp của cô dâu và chú rể.
Nhưng là, tình huống của anh đặc thù, cũng không cần.
Hoa Châu Du tiếc nuối than thở: “Ai, chị vốn là tất cả an bài xong rồi.”
Bất quá, nhìn Hoa Ngọc Thành như vậy, chị cũng có thể lý giải Hoa Ngọc Thành vì sao không nguyện ý chụp ảnh.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở chỗ đó, không có lên tiếng.
Hoa Châu Du ngồi xuống, phát hiện em trai mặt mũi đang sầm sì không vui “em làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”
“Không có.”
Ánh mắt của Hoa Châu Du không có từ trên người Hoa Ngọc Thành rời đi, phát hiện mình hỏi một chút, anh mặt mũi càng bí sị hơn?
Chị nhìn về phía Lý Sơn, “cậu lại làm cho nó tức giận rồi?”
Lý Sơn tỏ ra vô tội, “không phải em, là Cao Thanh Thu.”
“Thanh Thu?” Hoa Châu Du không hiểu nhìn Hoa Ngọc Thành, “Thanh Thu còn có thể làm cho em tức giận sao? Em làm sao nhỏ mọn như vậy? Còn cùng cô vợ bé bỏng của em tức giận.”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn lên trước mắt Hoa Châu Du, đây là chị ruột của anh sao?
Mặc dù anh biết vợ anh rất đáng yêu, làm cho người khác vô cùng yêu thích, nhưng chị anh như vậy thiên vị, có phần có chút quá đáng á!
Hoa Châu Du thở dài một cái, nói: “chị mới vừa còn chứng kiến Thanh Thu ở trong phòng bếp, bảo là muốn làm món em thích ăn nhất. Người tả dành cả ngày nghỉ hiếm hoi cho em, tất cả tâm trí đều đặt trên người em, em lại còn tức giận!”
Hoa Ngọc Thành có chút ngoài ý muốn nhìn Hoa Châu Du, “cô ấy đang ở phòng bếp?”
“Đúng!” Hoa Châu Du nhìn Hoa Ngọc Thành, “em không biết chứ, con bé đều bận rộn một hồi lâu, chị thấy con bé một mình bận rộn, muốn giúp nó, con bé còn không cho.”
Hoa Châu Du nói lời này, làm cho sự không thoải mái trong lòng Hoa Ngọc Thành trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Kết quả, Hoa Châu Du vừa mới dứt lời, Cao Thanh Thu liền gõ cửa, cô đứng ở cửa, không nghĩ tới Hoa Châu Du cũng ở đây, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “em có thể vào không?”
Cô mới vừa làm xong từ trong phòng bếp đi ra, tạp dề vẫn còn ở trên người, thoạt nhìn rất biết điều bộ dáng.
Hoa Châu Du hỏi: “Thức ăn làm xong rồi sao?”
Cao Thanh Thu gật đầu: “vâng ạ, có thể ăn cơm rồi.”
Cô nhìn một chút Hoa Ngọc Thành, biết anh còn đang tức giận, cho nên muốn làm chút chuyện tới dỗ anh.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Hoa Châu Du cố ý nắm cả bả vai của Cao Thanh Thu, mang theo cô đi ra ngoài.
Hoa Ngọc Thành nhìn một màn này, nhíu mày một cái, anh biết, Hoa Châu Du là cố ý cùng anh đối nghịch.