CHƯƠNG 1191: CHÚ BỊ THƯƠNG
“Có lẽ anh ấy đang trêu chọc cô!” Lý Sơn lơ đãng nói.
Anh ta nói thẳng bản tính tranh giành sự quan tâm của Hoa Ngọc Thành và Bóng Đèn Nhỏ.
Trên thế giới này bạn hiểu rõ có một số chuyện nhưng lại không thể nói ra.
Cao Thanh Thu nghe Lý Sơn nói thì dừng một chút, cô nhớ tới Hoa Ngọc Thành thì đột nhiên cảm thấy chuyện này rất có thể.
Cô đi vào phòng làm việc nhìn Hoa Ngọc Thành đang đánh máy tính, dáng vẻ không giống như đau tay đến mức không ăn cơm được, đánh máy rất lưu loát.
Hoa Ngọc Thành đang nói chuyện công việc với người khác thì thấy Cao Thanh Thu đi vào nhưng anh cũng không dừng lại.
Cao Thanh Thu hỏi: “Tay chú không đau sao?”
Hoa Ngọc Thành: “…”
Vốn dĩ anh cho rằng ăn cơm xong rồi thì chuyện này cứ qua như vậy, không ngờ Cao Thanh Thu còn nhớ rõ?
Nếu cô nhớ rõ thì anh cũng cần mặt mũi.
Anh bản năng dừng lại, giả vờ nói: “Còn đau, nhưng anh nhịn một chút.”
Cao Thanh Thu nhìn vào bàn tay thon dài của anh: “Lúc nãy em đút cơm cho chú, chú có muốn em cũng giúp chú đánh máy không?”
“Có thể.” Hoa Ngọc Thành nói: “Em ngồi vào lòng anh này.”
Có vợ bên cạnh cùng làm việc khiến Hoa Ngọc Thành rất vui vẻ.
Cao Thanh Thu ngồi lên đùi anh, Hoa Ngọc Thành ôm cô vào lòng, cảm giác cuộc sống đã đến đỉnh cao.
Cao Thanh Thu nắm lấy tay anh dùng sức nhéo một cái, tức giận nói: “Chú còn giả vờ sao?”
Đồ lừa đảo!
Cô vạch trần như thế lại còn diễn!
Đồ không biết xấu hổ!
“…” Hoa Ngọc Thành khụ một tiếng: “Anh… Anh thế nào?”
“Tay chú rõ ràng không hề bị thương lại còn gạt em!” Cao Thanh Thu nhìn người đàn ông này, tức giận nói: “Sao chú có thể hư như vậy chứ? Chú biết rõ mỗi lần chú bị thương thì em lo lắng thế nào mà chú còn gạt em!”
Sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ như thế!
Mỗi lần đều lừa gạt cô.
“Có phải trong mắt chú thì em có vẻ rất dễ lừa gạt đúng không!”
Anh rất thích lừa cô, thật sự rất quá đáng.
Hoa Ngọc Thành nói: “Anh không có…”
“Chú có.” Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú thật quá đáng! Mỗi lần đều xem em là đồ ngốc để đùa giỡn chơi.”
Cao Thanh Thu cũng phục chính mình, rõ ràng kỹ thuật diễn của anh kém như vậy, sao mỗi lần cô có thể… Có thể bị mắc mưu chứ?
Hơn nữa cô không muốn nhìn thấy anh bị thương.
Chỉ cần biết anh bị thương, cả người cô sẽ rối tung rối mù.
Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu thật sự tức giận thì nắm tay cô lấy lòng nói: “Không có, anh chỉ đùa một chút với em thôi.”
“Đùa cái gì?” Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú thấy em cười sao? Em có thể cười được sao? Em còn đang suy nghĩ xem có phải chú xảy ra chuyện gì ở bên ngoài lại không muốn nói cho em biết, em còn đi hỏi Lý Sơn. Nói không chừng Lý Sơn cho rằng em bị bệnh tâm thần.”
“Lý Sơn?” Hoa Ngọc Thành nhướng mày, được rồi! Coi như anh đã biết nguyên nhân.
Có thể!
Anh trừ hết lương thưởng hai tháng này của cậu ta cho chừa!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!