CHƯƠNG 1139: ĐÀO HỐ CHO CÔ
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Là chuyện người phát ngôn của công ty hả?”
Cao Thanh Thu gật đầu: “Ừm.”
Cố Đinh Cẩn không hề khách khí với cô chút nào, chỗ nào cần tới thì sẽ chuyển cô đến chỗ đó.
Cao Thanh Thu xin phép nghỉ lâu như vậy, cũng không thể rũ bỏ trách nhiệm được, dù sao cũng phải làm chút chuyện vì công ty.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Có cần anh hỗ trợ hay không?”
Giang Hàng Chi làm về lĩnh vực này, anh trực tiếp đi chào hỏi là được rồi.
Cao Thanh Thu nở nụ cười: “Anh có thể giúp em lần này, cũng không thể giúp em tất cả mọi chuyện được. Không có việc gì đâu, tự em có thể chuẩn bị tốt mà, anh để xuống cho Dương Dương ngủ đi.”
Hoa Ngọc Thành cúi đầu nhìn thoáng qua Bóng Đèn Nhỏ ở trong ngực, thằng nhóc dựa ở trên vai của Hoa Ngọc Thành ngủ rất say, lông mi rất dài, gương mặt bánh bao mềm mại rất đáng yêu, rất ấm áp.
Hoa Ngọc Thành ôm Bóng Đèn Nhỏ đi đến bên giường, bỏ thằng bé xuống.
Bởi vì gần đây Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh, sợ thằng bé tự ngủ một mình thì một lát nữa sẽ đá chăn mền, cho nên đều cùng ngủ cùng với Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu đắp chăn cho Bóng Đèn Nhỏ, Hoa Ngọc Thành bỏ con trai xuống rồi nhìn thoáng qua Cao Thanh Thu, biểu cảm rất phức tạp.
Cao Thanh Thu nhìn về phía anh, nở nụ cười: “Sao lại nhìn em như vậy chứ?”
“Không phải chỉ là đi công tác mà thôi ư, anh căng thẳng như vậy làm gì?”
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống ở bên người của cô, trong nhà rất ấm, hai người bọn họ ngồi cùng với nhau trông có vẻ rất có mùi vị vợ chồng.
Hoa Ngọc Thành nhìn thoáng qua Cao Thanh Thu, cầm lấy bàn tay của cô: “Bây giờ trời lạnh, một mình em phải đi công tác, anh rất lo lắng cho em.”
Cao Thanh Thu nhìn cánh tay thon dài có lực của anh, trở ngược lại bao trùm lên bàn tay của anh: “Em có cái gì mà phải lo lắng chứ, đến lúc đó đi theo bọn họ ăn một bữa cơm. Chỉ là anh biết đó, có một vài việc không tự mình đi làm thì không có ý nghĩa nữa, có đúng không? Em cũng đi đến đó ăn một bữa cơm, làm xong chuyện rồi thì sẽ trở về, bệnh của Dương Dương vừa mới hết, em sẽ về nhà sớm một chút.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, đưa tay ra, kiềm lòng không được mà kéo cô vào trong ngực của mình, sau đó hôn một cái lên trên trán của cô.
“Ngày mai khi nào thì em đi?”
“Chuyến bay lúc chiều, sau khi tan việc thì đi đến đó luôn, đến lúc đó em sẽ không về nhà ăn cơm, trực tiếp đi đến sân bay.”
Cố Đinh Cẩn rất nghiêm khắc, tất cả mọi người trong công ty đi công tác thì đều không thể ngồi máy bay trong thời gian làm việc, bởi vì cảm thấy như thế rất hao tốn thời gian, cho nên ban ngày phải đi làm đến chiều thì đi máy bay.
Tất cả mọi người đều như thế này, đương nhiên là Cao Thanh Thu cũng không có đặc quyền, hơn nữa lần này đi đến đó là đi cùng với đồng nghiệp trong công ty.
Hoa Ngọc Thành nói: “Vậy anh không thể tiễn em được rồi.”
Cao Thanh Thu bật cười: “Ừm, tự em có thể đi được mà.”
“Đừng có nói là chồng của em không yêu em đó.”
“… Em nói lúc nào chứ?” Đây không phải là đang vu oan cho cô hả.
Cho dù anh không tiễn cô thì cô cũng sẽ không nói cái gì đâu mà.