Cao Thanh Thu cùng Hoa Châu Du đứng ở bên ngoài, quả thật là không đành lòng đi vào.
Ở ngay trước mặt người khác Cố Đinh Cẩn lạnh lung vô cùng, không ngờsau lưng, lại hình như đã thích ứng với thân phận anh trai này.
Hoa Châu Du mỉm cười, đẩy cửa đi vào, “Tiểu bảo bối, xem xem ai tới rồi?”
Cao Thanh Thu ở sau lưng Hoa Châu Du lộ ra cái mặt, “Bảo bối…”
Tiểu tử vừa nhìn thấy Cao Thanh Thu, mắt sáng rực lên, “Mẹ.”
Cố Đinh Cẩn nhìn thấy Cao Thanh Thu lộ ra ngoài mặt, sững sờ một chút, rồi lập tức sầm mặt xuống.
Bóng Đèn Nhỏ nói với anh ta: “Anh, thả em đi xuống.”
Anh ta bất đắc dĩ thả Bóng Đèn Nhỏ bỏ trên đất, Bóng Đèn Nhỏ ‘Cạch cạch cạch’ chạy đến trước mặt Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ, hôn một cái lên mặt cậu nhóc, bế nólên, cùng Hoa Châu Du đi vào phòng nghỉ ngơi chuyên dành cho Cố Đinh Cẩn trong phòng.
Cao Thanh Thu nhìn lấy tên tiểu tử này, “Con thật nghịch nha! Còn quấy rầy anh trai làm việc.”
Cao Thanh Thu cũng không hiểu, tại sao Bóng Đèn Nhỏ cứ như vậy thích quấn lấy Cố Đinh Cẩn, còn đưa ra nhiều yêu cầu với anh ta.
Bóng Đèn Nhỏ ở trong ngực Cao Thanh Thu giật một cái, “Bảo Bảo ngoan ngoãn mà.”
Nó mới không thừa nhận mình rất da đây!
“Nghịc lắm mà.” Cao Thanh Thu nhéo một cái khuôn mặt nhỏ của con bé của cô ta.
Cố Đinh Cẩn ngồi trên ghế làm việc, nghe Cao Thanh Thu cùng Bóng Đèn Nhỏ nói chuyện, có một loại cảm giác hoảng hốt.
Bóng Đèn Nhỏ kêu anh ta là anh, nhưng phải kêu cô ta là mẹ…
Anh ta hiện tại rốt cuộc có chút hiểu được, tại sao nhìn thấy tên tiểu tử này không vừa mắt như vậy rồi, bởi vì, sự tồn tại của Bóng Đèn Nhỏ, quả thật là chính là nhắc nhở anh ta cùng Cao Thanh Thu không có chút khả năng nào, đời này cũng không có khả năng gì hết!
Cố Đinh Cẩn nhìn về hai người đang ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi của mình chẳng những không đi, hận không thể tìm được một chút hạt dưa để cắn lên, còn đang chém gió, rốt cục nói: “Các người khi nào thì đi?”
Hoa Châu Du nhìn anh ta một cái, “Mẹ mất công mất sức như vậy đến thăm con, con còn ghét bỏ mẹ rồi ư? Thật đau lòng quá.”
Hoa Châu Du kỹ năng biểu diễn thật tuyệt, mỗi lần Cố Đinh Cẩn nhìn thấy bà ta như vậy, quả thật là cũng không biết nói cái gì.
Hoa Châu Du nhìn Cao Thanh Thu, nói: “Buổi chiều cùng nhau đi ăn cơm đi, chị mời khách, Đinh Cẩn, con đi cùng.”
Cố Đinh Cẩn ngồi ở chỗ đó, không có lên tiếng.
Cao Thanh Thu nói: “Chúng ta buổi tối còn phải làm thêm giờ.”
“Không sao, ăn uống xong trở lại cũng giống như nhau.” Hoa Châu Du nhìn một cái Cố Đinh Cẩn mà không có lên tiếng, “Con có nghe thấy chưa?”
Cố Đinh Cẩn chỉ gật đầu, “Nghe thấy rồi.”
Ai bảo đây là mẹ anh ta?
Quả thật là vô lực phản kháng.
Cao Thanh Thu cùng với Hoa Châu Du trò chuyện một hồi, xong trở về phòng làm việc, Lục tổng đi tới, “Cao Thanh Thu.”
“Lục tổng.” Cao Thanh Thu nhìn về anh ta, không biết anh ta lại phải gọi mình làm cái gì.
Cao Thanh Thu cũng không sợ làm việc, nhưng, mỗi ngày để cho cô ta làm chút chuyện nho nhở không quan trọng gì, rất buồn bực.
Lục tổng nhìn lấy Cao Thanh Thu, nói: “Cô muốn uống cà phê sao? Tôi rót cho cô.”
“…” Cao Thanh Thu thụ sủng nhược kinh, “Cảm ơn lục tổng, không cần rồi.”
Đây là thao tác gì?
Lại muốn muốn rot cà phê cho cô?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!