CHƯƠNG 1046: TUỔI CŨNG KHÔNG LỚN LẮM MÀ NHIỀU LỜI GHÊ
Cũng không biết là anh ta nghĩ như thế nào, vậy mà lại đi thích cô.
Bàn về điều kiện của bản thân, so với Dương Nhạc Linh cô cũng không bằng, hơn nữa cô cũng không dịu dàng tí nào, đương nhiên ngoại trừ đối với Hoa Ngọc Thành.
Cô cũng không biết người đàn ông này nghĩ cái gì nữa, rõ ràng điều kiện của anh ta tốt như vậy, bên cạnh có vợ chưa cưới tốt như vậy mà lại không nhìn thấy, nhất định phải để tâm vào chuyện vụn vặt.
Hoắc Chấn Đông nghe Cao Thanh Thu tự vùi dập chính mình, nhịn không được mà cười một tiếng.
Nhìn thấy anh ta lộ ra nụ cười, không còn là một gương mặt nặng nề đau khổ, Cao Thanh Thu cũng mỉm cười: “Sau này đừng có thích tôi nữa, hãy đối xử với Thập Thất tốt một chút, anh nghĩ thử xem, nếu như tôi thật sự bỏ rơi Hoa Ngọc Thành để đi cùng với anh, ngay cả con trai của tôi mà cũng không cần, anh sẽ thích một người phụ nữ giống như tôi sao? Không thể nào đâu nhỉ? Trước kia lúc mà anh thích dì Dương, chẳng phải là anh cũng thích dì ấy lắm sao, sau đó dì ấy đã làm chuyện có lỗi với chú, anh còn có thích dì ấy nữa không?”
Nếu như cô là một người không để ý đến sự tốt đẹp của Hoa Ngọc Thành, lựa chọn ở bên cạnh Hoắc Chấn Đông, như vậy ở trong mắt của Hoắc Chấn Đông cũng chỉ có như thế thôi, không đáng để anh ta thích.
“Biết rồi.” Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu, ghét bỏ nói một câu: “Tuổi của cô không lớn mà lắm lời ghê.”
Cao Thanh Thu ngay thẳng nói: “Tôi cứ lắm lời đó thì thế nào? Còn không thể nói được anh à? Tôi cứ muốn nói anh vậy đó. Anh nói xem, chuyện hai người đàn ông các anh còn để cho tôi với Thập Thất phải quan tâm, có trẻ con không cơ chứ.”
“Đúng vậy, chỉ có một mình cô không trẻ con thôi.” Tuổi của Cao Thanh Thu là nhỏ nhất, nhưng có đôi khi cô làm việc rất ổn trọng.
Nói chuyện với cô một lúc lâu, Hoắc Chấn Đông cảm giác tâm trạng của mình đột nhiên đã khá hơn nhiều.
Cao Thanh Thu nhìn anh ta: “Nhớ kỹ phải đi thăm dì Dương đó.”
Cao Thanh Thu cảm thấy anh ta không đến thăm dì Dương thì sẽ không hiểu rõ được, lúc trước Hoa Ngọc Thành bị anh ta làm hại thảm biết bao nhiêu.
Chỉ có anh ta nhìn tận mắt, anh ta mới có thể biết được Hoa Ngọc Thành phải quan tâm bao nhiêu mới có thể tha thứ cho anh ta.
Hoắc Chấn Đông gật đầu: “Biết rồi.”
Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông rồi nói: “Vậy tôi về đây, nhớ kỹ là phải đối xử với Thập Thất cho tốt đó nha.”
Cô vừa dặn dò vừa gọi xe cho mình, sau đó vẫy vẫy tay chào tạm biệt với Mộ Thập Thất đang ăn kem ở một nơi xa xa.
Hoắc Chấn Đông nhìn cô bước lên xe mới đưa mắt dời lại.
Mộ Thập Thất nhìn thấy hai người bọn họ đã nói chuyện xong, cô ấy đi đến đứng ở bên cạnh của Hoắc Chấn Đông, ăn cây kem của cô, lại nhìn cây kem ở trên tay sắp tan ra. Vốn là mua cho Cao Thanh Thu, bây giờ Cao Thanh Thu đã đi rồi, cô định phải đưa cho Hoắc Chấn Đông: “Có muốn ăn hay không?”
Hoắc Chấn Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Mộ Thập Thất giống như là một người ngoài cuộc: “Tôi đã nói chuyện với cô ấy, cô cũng không thấy ghen ghét hả?”
Nếu như là Dương Nhạc Linh thì đã sớm xông tới rồi, căn bản cũng không có khả năng để hai người bọn họ nói chuyện riêng với nhau.
Mộ Thập Thất cười cười: “Ghen ghét cái gì chứ? Sợ hai người ở bên nhau à? Nếu như hai người ở bên nhau, vậy thì tôi đi tìm một người khác thôi! Hơn nữa cho dù anh có suy nghĩ như thế này, Thanh Thu cũng sẽ không có đâu, bây giờ cô ấy rất hạnh phúc đó.”