Cao Thanh Thu ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ từ trên xe bước xuống, mới vừa vừa đi vào cửa, đã nghe thấy Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Em vừa đi đâu về đấy?”
Hoa Ngọc Thành đứng ở trong sân, anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo sắn cao, nhìn thấy Cao Thanh Thu cùng Bóng Đèn Nhỏ.
Cao Thanh Thu bị anh hỏi đến ngẩn ra, ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ đi tới, ” Anh đứng ở đây làm cái gì?”
“Chờ em.” Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn lấy cô, từ trong tay cô đem Bóng Đèn Nhỏ ôm lấy, “Mang theo nó cùng đi ra ngoài, em không thấy phiền toái sao?.”
“Nó rất biết điều mà.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Bóng Đèn Nhỏ một cái, “Để anh bế cho.”
Cao Thanh Thu đem con đưa tới trong tay anh, Bóng Đèn Nhỏ bị ba ôm, ánh mắt còn vẫn nhìn chằm chằm vào Cao Thanh Thu, ” Con muốn mẹ ôm cơ.”
“…” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy tên nhóc này, “Ba ba ôm không được à? thích mẹ bế đến như vậy cơ à?”
Bóng Đèn Nhỏ nhìn Hoa Ngọc Thành một cái.
Hoa Ngọc Thành dụ dỗ nói: “Mẹ con mệt rồi, để ba ba bế con.”
Nói xong, anh ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ vào cửa.
Mặc dù có ăn giấm, nhưng Hoa tổng đối với con trai vẫn ôn nhu cực kì.
Cao Thanh Thu đi theo sau lưng anh, nói: “Hôm nay em nhìn thấy Đinh Cẩn rồi.”
Hoa Ngọc Thành có chút ngoài ý muốn nói: “Thật sao? Nó trở về lúc nào?”
“Không biết, cậu ta cùng sư phụ của em ở chung một chỗ.” Cao Thanh Thu nhớ tới Đinh Cẩn, luôn cảm thấy hình như hắn đã thay đổi, ” Anh nói, cậu ta trở lại làm sao cũng không nói một tiếng với chị Châu Du? Ít nhất cũng phải chào hỏi người nhà chứ? Có phải là còn đang tức giận hay không?”
–
Cố Sâm nhìn Đinh Cẩn, nói: “Ngày mai có thời gian rảnh rỗi thì trở về nhà một chuyến đi.”
Hắn biết nguyên nhân Đinh Cẩn cùng trong nhà huyên náo không thoải mái, nhưng bây giờ, Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu đã có con rồi, hắn chung quy phải học buông bỏ.
Đinh Cẩn lãnh đạm nói: “Qua một thời gian nữa rồi nói sau đi, hai ngày nay bận rộn chuyện công việc.”
“Công việc còn chưa làm xong ư?” Cố Sâm có chút ngoài ý muốn.