Chương 365
Từng đường nét trên khuôn mặt của Lục Tấn Uyên vẫn lạnh tanh không chút thay đổi, nhìn cực kỳ khó coi. Anh cũng chẳng buồn hé môi ra nói một câu nào cả.
Ở trong tiệm cà phê, Đinh Thiên Vũ tiếp tục “ăn năn, hối lỗi”.
“Vô Ưu, anh biết lỗi rồi, anh thực sự biết lỗi rồi mà. Bây giờ, cứ mỗi lần anh nhớ về bản thân khi đó, anh chỉ muốn tự tát mình vài cái cho tỉnh mà thôi! Chính anh cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại làm nên chuyện đó nữa.”
“Vô Ưu, nếu như em không chịu tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không trách em một tí nào cả. Thật đó! Đây là do anh tự chuốc lấy, là tự anh gây nên tội, đáng đời anh lắm. Nhưng mà… Anh vẫn muốn xin em cho anh một cơ hội cuối cùng.”
“Anh thề, chắc chắc anh sẽ không tái phạm nữa.”
Đinh Thiên Vũ vừa “khổ sở” cầu xin được tha thứ, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Đinh Vô Ưu. Nhưng kết quả thì vẫn không thay đổi. Anh ta hạ mình nói đến như vậy rồi, nhưng dáng vẻ của người phụ nữ khốn nạn này thì vẫn cứ hờ hững, thờ ơ, chẳng thèm đoái hoài đến sự tồn tại của anh ta một chút nào cả. Điều này làm cho Đinh Thiên Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng không khỏi mắng thầm vài câu. Cho dù trời có sập đi chăng nữa, Đinh Thiên Vũ cũng không quan tâm. Khó khăn lắm anh ta mới gặp được người phụ nữ này. Cứ cho là không thể chiếm lấy trái tim cô trong vòng một nốt nhạc đi nữa, thì ít nhất hôm nay cũng phải có chút tiến triển tốt đẹp.
“Vô Ưu à, trong suốt khoảng thời gian qua, lúc nào anh cũng nhớ về lần đầu tiên anh gặp em năm năm về trước. Ngày hôm đó cứ giống như là một giấc mơ vậy.”
“Lúc đó, thực sự chúng ta đã có với nhau những kỷ niệm đẹp đẽ, có đúng không nào? Anh không cần biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em không thể phủ nhận điều đó được. Vô Ưu à, anh thật sự biết lỗi rồi mà! Em muốn anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh đây? Chỉ cần em chịu nói ra thì chắc chắn anh sẽ làm được.”
Đinh Vô Ưu là một người sống rất tình cảm. Vì thế mà khi Đinh Thiên Vũ nhắc về sai lầm xảy ra năm năm trước, cô đã không khỏi giật mình mà nhớ về chuyện cũ.
Cô vẫn còn nhớ rằng năm năm trước, lúc mà cô vừa tỉnh lại ở trong nhà họ Đinh, thì người đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là Đinh Thiên Vũ.
Đến tận bây giờ, Đinh Vô Ưu vẫn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, không thể nào quên. Ngay khi cô không còn một chút kí ức nào về bản thân mình, thì thứ mà cô nhìn thấy đầu tiên chính là nụ cười dịu dàng, ấm áp của anh ta. Nụ cười ấy giống như là ánh mặt trời soi sáng tâm hồn của cô, làm cho cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Sau đó, cảm giác ấy cũng không thay đổi. Cho dù là ở nhà họ Đinh hay là ở bên ngoài đi nữa, thì cái cảm giác an toàn này cũng chỉ có mỗi Đinh Thiên Vũ mới có thể mang lại cho cô.
Mỗi lần Đinh Thiên Vũ nhìn cô thắm thiết, Vô Ưu lại nhìn thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trong đôi mắt anh ta. Từ khóe mắt cho đến chân mày của anh ta đều tràn ngập nét cười dịu dàng và ấm áp. Chỉ như thế thôi cũng đủ làm cho cô cảm thấy yên lòng.
Không những thế, Đinh Thiên Vũ còn đối xử với cô cực kỳ tốt. Cho dù Ôn Ninh có nói gì đi nữa, anh ta cũng sẽ đồng ý với cô. Ngày qua ngày, cái cảm giác không rõ là ỷ lại hay là quyến luyến, bịn rịn này càng ngày càng thêm sâu đậm.
Đinh Thiên Vũ tỏ tình với cô. Anh ta ngỏ ý, hy vọng cả hai có thể ở bên nhau suốt đời. Đinh Vô Ưu vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó, cô đã đồng ý mà không có chút suy nghĩ gì.
Cô là một người không có quá khứ. Lúc tỉnh lại, có thể gặp được một người đối tốt với mình như Đinh Thiên Vũ đã là may mắn lắm rồi.
Trước khi Lục Tấn Uyên xuất hiện, Đinh Vô Ưu chưa bao giờ nghĩ rằng mình và Đinh Thiên Vũ sẽ có ngày phải rời xa nhau. Nhưng kể từ sau khi có sự hiện diện của anh, cuộc đời của cô cũng hoàn toàn thay đổi.
Dường như tất cả mọi thứ đều khác xa so với ban đầu vậy.
Một người không có quá khứ như cô, đùng một cái lại tìm được hai người vô cùng quan trọng với mình trong quá khứ. Hai người đó, một là người mà cô đã yêu sâu đậm trong quá khứ, một là đứa con cô đã mang nặng đẻ đau, chín tháng mười ngày mới sinh ra được.
Theo đó, ấn tượng về khuôn mặt dịu dàng và ấm áp của Đinh Thiên Vũ cũng dần dần xuất hiện những vết nứt. Mãi cho đến khi những vết nứt ấy vỡ toang ra, thứ được giấu kín đằng sau mới len lỏi vào trong tâm trí của Vô Ưu. Tất nhiên, đó là một dáng vẻ vô cùng lạ lẫm mà cô hoàn toàn không quen biết.
Đinh Vô Ưu đắm chìm trong kí ức của mình, cô hoàn toàn không biết dáng vẻ của bản thân đã rơi vào trong đôi mắt của hai người đàn ông trước mặt.
Đinh Thiên Vũ không khỏi kinh ngạc, anh ta cảm thấy mình khá là lanh trí. Quả thật, người phụ nữ này vẫn y như trước, không chút thay đổi. Suy cho cùng, cô vẫn là một người mong manh dễ vỡ, đa sầu đa cảm.
Chỉ cần mình nhắc về chuyện của năm năm trước, chắc chắn cô sẽ tha thứ cho mình.
Đừng nói là Đinh Thiên Vũ, ngay cả Lục Tấn Uyên đang quan sát qua màn hình cũng không khỏi mừng thầm trong bụng. Suy cho cùng, Đinh Vô Ưu của bây giờ cũng không phải là Đinh Vô Ưu của năm năm trước.
Đối với Đinh Vô Ưu của hiện tại mà nói, anh chỉ là một người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời của cô. Cô biết đến anh cũng chỉ vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi. Mà Đinh Thiên Vũ lại là người đàn ông luôn ở bên cạnh cô kể từ sau khi cô mất trí nhớ.
Đứng trước sự so sánh khập khiễng như vậy, người đàn ông một tay che trời, hô mưa gọi gió, nắm trong tay hàng chục nghìn nhân viên, Tổng giám đống Tập đoàn Lục thị của chúng ta vậy mà cũng có lúc không tránh khỏi lo lắng, run sợ.
Đinh Vô Ưu dần dần thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân mình. Cô nhìn Đinh Thiên Vũ. Mặc dù trong lòng cô rất xáo trộn, cảm xúc dạt dào, nhưng vẫn không bị dao động. Đúng vậy! Tính tình của Đinh Vô Ưu mềm mỏng, lại sống tình cảm. Nhưng trong một số chuyện nhất định, cô lại cực kỳ cố chấp, bướng bỉnh.
“Thiên Vũ.” Cô cất tiếng. Đinh Thiên Vũ lập tức nhìn cô, ánh mắt vẫn ấm áp, chứa chan tình cảm như ngày nào, thấp thoáng trong đó là sự khát khao vô cùng cháy bỏng.
“Thực ra, tôi vẫn luôn muốn nói với anh điều này. Cho dù khoảng thời gian này, giữa hai chúng ta đã xảy ra nhiều chuyện không vui vẻ gì. Nhưng năm năm qua, anh đã chăm sóc và giúp đỡ tôi như thế nào, tôi đều nhớ rất rõ. Tôi vẫn luôn cảm thấy biết ơn anh rất nhiều.”
“Nếu như anh bằng lòng thì chúng ta có thể trở thành bạn thân.”
Cái gì?
Đinh Thiên Vũ sững người, trừng mắt nhìn cô.
Tim của Lục Tấn Uyên có chút loạn nhịp, nhưng ngay sau đó lại từ từ về với nhịp độ ban đầu. Trong vô thức, anh thẳng lưng rồi thả lỏng người tựa vào ghế, mặt mày rạng rỡ, khóe miệng cong lên. Trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng.
An Minh thấy vậy mà không khỏi cười thầm. Nhưng vẻ mặt anh ta thì vẫn nghiêm túc như cũ.
Trái lại, đối với phản ứng của Đinh Thiên Vũ thì không thể không nói đến. Lúc này, anh ta vẫn chưa hết kinh ngạc.
Trong tiệm cà phê.
Đinh Thiên Vũ nhìn Vô Ưu bằng ánh mắt đầy sự nghi hoặc. Làm bạn sao? Mẹ kiếp! Ai muốn làm bạn bè chó má gì với người phụ nữ này cơ chứ?
Ngần này tuổi rồi, lần đầu tiên trong đời anh ta nói ra tất cả những lời từ “tận đáy lòng” với cô. Vậy mà người phụ nữ này vẫn không hài lòng? Còn muốn như thế nào nữa?
Nãy giờ, Đinh Thiên Vũ diễn đến mệt lã người. Vậy mà kết quả lại chẳng ra làm sao. Câu trả lời của người trong cuộc không khác gì tát một gáo nước lạnh vào mặt anh ta cả. Lúc này, Đinh Thiên Vũ vô cùng giận dữ, anh ta giận đến mức xém chút nữa hất đổ cả bàn nước. Khó khăn lắm anh ta mới có thể nén được cơn giận ở trong lòng.
“Đinh Vô Ưu, anh không muốn là bạn của em. Anh chỉ muốn được ở bên cạnh em. Thật sự anh rất yêu em mà, cầu xin em cho anh một cơ hội đó. Em đừng có từ chối anh thẳng thừng như vậy có được không?”
Đinh Thiên Vũ nghĩ đến việc mình vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào, cả người không khỏi lo lắng, run lên bần bật. Theo đó mà giọng điệu của anh ta cũng trở nên hấp tấp, vội vàng hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!