Sáng hôm sau Hunt vừa thức dậy đã thấy trên bàn ăn bày đầy các món ngon, anh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hunt đi vào trong bếp, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy một bóng dáng đang bận rộn, trái tim anh run lên.
Molly nhìn thấy anh bèn nói:
– Anh dậy rồi à, anh đợi em một lúc nữa, em sắp rán trứng xong rồi đây.
– Sao lại dậy sớm làm bữa sáng thế?
Anh không rời đi mà lại hỏi.
– Hôm qua anh mệt quá nên ngủ thiếp đi, đột nhiên em thấy có cảm giác tội lỗi, cái nhà này là của hai chúng ta, nhưng từ trước tới nay vẫn chỉ mình anh vất vả chống đỡ, trước đây em còn nhỏ, không thể giúp được gì cho anh. Nhưng bây giờ em đã lớn rồi, em nên chia sẻ gánh nặng cùng anh. Từ nay em sẽ lo hết bữa sáng mỗi ngày!
– Tôi thà rằng em mãi mãi còn nhỏ.
Hunt nhẹ giọng nói.
Cô không nghe rõ nên hỏi lại:
– Anh vừa nói gì cơ?
– Không có gì, tôi giúp em.
Hunt xắn tay áo lên cùng nấu ăn với cô, bữa sáng thơm lừng nhanh chóng được hoàn thành.
Đây chỉ là một bữa sáng đơn giản với cháo yến mạch, trứng rán, hai ly sữa nóng nhưng hai người ngồi ăn với nhau thì cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lúc cô đang ăn cơm, đột nhiên Hunt lên tiếng:
– Molly, sau này em có rời xa tôi không?
– Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?
– Em đã trưởng thành rồi, có lẽ sẽ gặp được người đàn ông mà mình yêu, có phải đến lúc đó em sẽ rời xa tôi không?
Hunt hờ hững nói, làm như mình thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng chỉ có anh biết, lúc nói những lời này, trái tim anh thắt lại, đau nhói.
Anh phải lấy hết dũng khí mới nói ra được.
Molly hơi ngẩn ra, vì từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, cô đã sống với Hunt bao nhiêu năm, mỗi ngày ở cùng anh đã trở thành thói quen, nhưng trong lòng cô vẫn còn một chấp niệm.
– Không đâu, cho dù em muốn lấy chồng thì cũng chưa chắc có người cần. Em là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà, chỉ có mình anh cần em thôi!
– Nói thế là, em sẽ không rời xa tôi đúng không?
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt sáng rực.
Molly bị anh nhìn đến mức giật nảy mình, nhưng cô vẫn đáp lại vô cùng quyết đoán:
– Em sẽ không bao giờ bỏ mặc anh đâu, anh chỉ có mình em, nếu em đi rồi thì anh biết phải làm sao? Vì thế trước khi anh tìm thấy nửa kia của mình thì em sẽ nuôi anh!
Cô vỗ ngực, nói với giọng trượng nghĩa, trên gương mặt chỉ to cỡ như bàn tay tràn ngập vẻ kiên định.
Cô ấy sẽ không vứt bỏ mình.
Sẽ không bỏ mặc mình không quan tâm.
Cuộc sống sau này của mình sẽ không cô đơn.
Hunt mỉm cười, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười xán lán quyến rũ.
Hai người ăn sáng xong, như thường lệ Hunt đưa cô đến trang trại rượu, đây là lần đầu tiên trên đường đi anh nói nhiều đến thế, lải nhải dặn dò cô hết cái này đến cái kia, mà nhắc đi nhắc lại cũng chỉ có mấy câu đó.
Cả đường đi cô chỉ biết gật đầu.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến trang trại, Hunt cứ như bậc cha mẹ đưa con mình đi mẫu giáo vậy, cái gì cũng không yên tâm.
Anh nắm tay cô, cố chấp muốn đưa cô vào.
Nhìn thấy Wilson, anh nghiêm túc dặn dò cô một lần nữa rồi mới lưu luyến bỏ đi.
Cô hỏi quản gia:
– Nhị thiếu đâu rồi ạ, hôm nay phải đến công ty đúng không ạ.
– Hunt rất quan tâm đến cô đấy.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Anjoye đột nhiên vang lên sau lưng cô, dọa cô giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại.
Hôm nay Anjoye mặc vest đen chín chắn, giờ đang cúi đầu cẩn thận chỉnh trang lại tay áo.
Giọng nói trầm thấp của anh dường như có một ma lực đặc biệt nào đó.
Cô vô thức gật đầu:
– Đúng… đúng là rất quan tâm.
– Anh ta còn có thể đưa cô đến đây đúng là không dễ dàng gì. Đi thôi, lên xe với tôi, đến công ty.
Anh cũng không nói thêm gì nữa mà lướt qua cô đi về phía cổng.
Lúc này Hunt vẫn chưa rời đi.
Nghe thấy tiếng động từ sau lưng, anh không nhịn được quay ra nhìn.
Tài xế đỗ xe trước cổng, Anjoye ngồi vào ghế sau, tiếp đó Molly cũng đi vào theo.
Ánh mắt của anh thoắt cái trở nên u ám.
Lúc chiếc xe đi lướt qua anh, cửa sổ phía sau hạ xuống, cô nhóc đó vươn đầu ra nói:
– Hunt, em đến công ty với anh ấy đây, anh đi đường cẩn thận!
– Được, em cũng chú ý an toàn nhé.
Hunt vẫy tay tạm biệt.
Nhưng khóe mắt anh lại liếc Anjoye đang ngồi sau lưng cô.
Anjoye không để ý anh mà nhìn thẳng phía trước.
Anh chỉ có thể đứng nhìn chiếc xe đi xa mà không làm gì được.
Molly ngồi thẳng lại, nói:
– Nhị thiếu, từ nay buổi tối tôi phải về nhà sớm, Hunt đợi tôi ở nhà cùng ăn cơm.
– Hai người sống chung với nhau à?
Anh nhìn cô chằm chằm rồi hỏi.
– Đúng thế.
– Là người yêu à?
– Không phải thế, anh ấy là thầy của tôi, cũng là bác sĩ phẫu thuật của tôi, từ nhỏ tôi đã sống cùng anh ấy rồi, giống như anh trai với em gái ấy, không có gì quá trớn cả.
Cô vội vàng giải thích.
Anjoye nhíu mày lại, nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm:
– Tôi và Hunt tuổi tác tương đương nhau, tại sao tôi là chú mà anh ta thì là anh hả?
– Bởi vì anh tôi bình dị dễ gần, còn chú thì đầy thói quen kỳ quái, chú nói thử xem?
Anjoye nghe thế thì sắc mặt trở nên khó coi.
– Vậy tại sao cô không thích Hunt? Hình Hunt như rất thích cô đấy.
Anh chuyển chủ đề, hỏi.
Molly nghe thấy câu hỏi này thì giật nảy mình.
Cô vội vàng xua tay rồi đáp:
– Chú đang nói cái gì thế? Chúng tôi chỉ là anh em, nếu không thì cũng là cha con, thầy trò, không như chú tưởng tượng đâu. Tôi thật sự thích Hunt, nhưng không phải kiểu thích mà chú nghĩ.
– Ồ? Thế hả? Vậy Hunt thì sao, anh ta cũng thích cô theo kiểu đó ư?
Anh nhếch môi mỉm cười, tò mò hỏi.
– Đương nhiên, anh ấy đối xử với tôi như em gái, chuyện này mà cũng phải hỏi à? Chúng là người thân của nhau, chú đừng nghĩ linh tinh biết không hả?
Molly vội vàng giải thích, mặt cô đỏ bừng cả lên.
Quan hệ của cô và Hunt trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn, tuy thương cô nhưng trước giờ anh chỉ coi cô như em gái, lúc cô còn nhỏ anh còn chăm cô như chăm con gái nữa kìa.
Nói cô thế nào cũng được, nhưng nếu động đến Hunt thì cô không thể nhịn!
– Sao trong đầu ông chú lập dị như chú toàn mấy thứ linh tinh thế, chú nên rửa não đi nhé!
Cô nói với giọng ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!