Sau khi Nhạc Yên Nhi đi rồi, ánh mắt Bạch Kính Thần mới dần lạnh hơn.
– Phía Lâm Đông Lục hẳn là cần anh tốn công hơn, em phải ở bên San San. Bây giờ em lo nhất là quan hệ giữa chị dâu và Lâm Đông Lục, em sợ tới lúc then chốt thì chị ấy lại nhúng tay vào. Địa vị của Lâm Đông Lục trong lòng chị ấy hoàn toàn không thấp hơn San San.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhíu mày nhưng vẫn nói:
– Tôi đã nói với Yên Nhi rồi, cậu muốn tôi sẽ giấu giếm mọi hành động với cô ấy à?
– Bây giờ chị ấy đang có thai, không thích hợp biết nhiều chuyện như vậy. Em sẽ không bỏ qua cho Lâm Đông Lục và cả hung thủ đứng sau nữa, em không thể để chị ấy làm hỏng kế hoạch của em được!
Ánh mắt Dạ Đình Sâm lúc này đã lạnh băng, dù không thích Nhạc Yên Nhi có quan hệ với Lâm Đông Lục nhưng hắn là người hiểu chuyện. Nếu không có sự bảo vệ của Lâm Đông Lục thì Nhạc Yên Nhi sẽ không thể sống tốt như vậy, nhất là khi cô học đại học, Lâm Đông Lục đã trợ giúp rất nhiều. Có thể nói nếu không có Lâm Đông Lục thì cũng chẳng có Nhạc Yên Nhi của bây giờ.
Nhạc Yên Nhi luôn biết ơn người kia.
Nếu như hủy hoại Lâm Đông Lục…
– Đừng hành động thiếu suy nghĩ, hung thủ đằng sau chắc chắn tôi sẽ tìm ra, nhưng Lâm Đông Lục thì cậu không tùy tiện ra tay được.
– Anh ta dung túng kẻ kia nên mới khiến San San tổn thương thế này, anh bảo em không nên ra tay với anh ta à? Không thể!
Bạch Kính Thần siết chặt nắm đấm rồi nện mạnh lên tường. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, máu đã nhuộm đỏ băng gạc.
Nhưng dường như anh không hề biết đau, gân xanh trên trán đã nổi lên trông rất dữ.
Vợ mình phải chịu ấm ức như vậy, làm sao anh có thể thờ ơ?
– Kính Thần.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, trầm giọng gọi.
Bạch Kính Thần nhướng mày, anh cười lạnh:
– Anh cả, anh cũng biết là không có công ty nào hoàn toàn sạch sẽ, ít nhiều gì cũng có vấn đề về tài chính mà thôi, tất cả là do lách luật mà có. Em sẽ không tha cho Truyền thông Quảng Thắng, nhưng em sẽ giữ lại mạng cho Lâm Đông Lục, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của em.
– Được, nhớ lời cậu nói. Tôi không mong chuyện này làm Yên Nhi khó xử. Cậu bảo vệ Dư San San, tôi bảo vệ Yên Nhi, hợp tác vui vẻ!
Bạch Kính Thần thở phào rồi chìa tay ra và mỉm cười.
Hai anh em nắm chặt tay rồi rời đi.
Bạch Kính Thần lên xe, Dư San San lo lắng hỏi:
– Anh nói gì với Dạ Đình Sâm thế?
– Không có gì đâu.
Anh hời hợt đáp.
Bạch Kính Thần không định nói ra sự thật, nếu Dư San San biết bạn tốt hại mình thì chắc chắn cô sẽ đau lòng lắm, có khi còn gây cản trở.
Dư San San mấp máy môi, thật ra chẳng cần đoán cô cũng biết chắc chắn họ đang thương lượng xem ai là hung thủ.
Cô cũng muốn biết trong thành phố này có ai hận mình đến thế, phải tốn công đối phó với mình như vậy.
Dù vắt óc suy nghĩ nhưng không thể tìm nổi một người khả nghi nào.
Xe từ từ xuống núi, Dư San San đóng cửa sổ lại.
Chiếc xe này có cửa sổ đen, người ở trong có thể nhìn ra ngoài nhưng người ở ngoài sẽ không thấy được bên trong.
Cô do dự rồi đeo mũ, kính râm và khẩu trang lên, cô vẫn sợ nhìn thế giới bên ngoài.
Những người đi qua xe của họ đa phần đều đang xem điện thoại, say sưa nói chuyện ngày hôm qua.
Rõ ràng cô không hề nghe thấy họ nói gì nhưng Dư San San lại cảm thấy từng chữ như kim đâm vào trái tim mình.
Thật ra đâu cần lắng nghe, chỉ đoán là biết rồi.
Cô bắt đầu e ngại.
Đúng lúc này, một bàn tay khác siết chặt lấy tay cô, truyền hơi ấm cho cô.
Dư San San kinh ngạc nhìn sang phía Bạch Kính Thần, anh vẫn đang nghiêm túc lái xe.
Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, dịu dàng nói:
– Đừng sợ, chồng luôn ở bên cạnh em mà.
Dư San San cảm thấy thật ấm áp, hình như cô đã không còn sợ như thế nữa.
Cuối cùng, xe cũng đỗ trước cục cảnh sát. Việc cô đến khiến nơi này lập tức xôn xao, cảnh sát vội vàng đưa cô tới phòng thẩm vấn. Dưới sự “yêu cầu” mãnh liệt của Bạch Kính Thần, họ đành phải cho anh vào cùng nhưng anh chỉ được đứng ngoài quan sát.
Dư San San nhìn thấy căn phòng tối thui, bên trong chỉ có một chiếc bàn và ba chiếc ghế, một người cảnh sát đang ngồi phía đối diện, nghiêm túc nhìn cô.
Dư San San hoảng hốt, tim cô đập nhanh hơn, cô bỗng cảm thấy chùn bước.
Cô lùi lại một bước nhưng bị người khác cản lại.
Một cảnh sát đỡ phía sau cô để cản bước cô. Người đó cười:
– Cô Dư, phòng thẩm vấn là như thế này, cô chịu khó một chút, hỏi xong chúng tôi sẽ để cô về ngay, được chứ?
Trong lúc nói chuyện, người này đã tranh thủ đóng cửa lại.
Dư San San cắn môi, đã tới đây rồi chẳng lẽ lại bỏ dở giữa chừng sao?
Cô nhìn sang camera, mấp máy môi:
– Chồng tôi ở bên ngoài nhìn thật sao?
– Phải, anh Bạch không yên tâm nên nhất quyết yêu cầu như vậy, chúng tôi cũng đã phá lệ rồi.
– Cảm ơn.
Dư San San chân thành nói, biết Bạch Kính Thần đang ở ngoài, cô bỗng có dũng khí để chủ động ngồi đối diện cảnh sát.
Người khi nãy thì hỏi, một người khác thì nghiêm túc ghi chép.
Cô ngồi xuống, họ rót một chén nước cho cô rồi nói:
– Đừng sợ, chúng ta bắt đầu ngay, không có vấn đề gì chứ?
Cảnh sát đang lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô.
Dư San San hít sâu rồi thở ra, đáp:
– Không sao, bắt đầu đi.
Cảnh sát lập tức hỏi:
– Xin hỏi cô Dư, người phụ nữ trong video là cô sao?
Câu hỏi đầu tiên đã đâm vào chỗ đau của Dư San San.
Cô hoảng hốt nắm chặt chén nước làm nước ấm sánh ra ngoài.
Cảnh sát thấy vậy thì đỡ lấy chén nước của cô:
– Cô Dư đừng sợ, chúng tôi cũng đang giúp cô mà.
– Vâng… Là tôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!