Nhớ ra hôm nay là cuối tuần, cô quyết định đi tìm Dư San San, chí ít cũng còn có người nói chuyện với mình.
Ở dưới nhà trọ Nhạc Yên Nhi mua tào phớ và màn thầu chiên mà Dư San San thích ăn nhất sau đó đỗ xe, chạy lên lầu.
Đi tới trước cửa, định mở cửa ra rồi cô mới phát hiện ra mình không mang chìa khóa, hết cách rồi, đành phải ấn chuông vậy.
– Ai đấy ai đấy? Vừa sáng ngày ra, không biết hôm qua ba giờ sáng bà đây mới ngủ à? Cửa còn chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng phàn nàn mỗi lúc một rõ từ bên trong.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe thấy giọng nói oang oang của Dư San San thì cảm thấy ức chế trong lòng lập tức giảm bớt nhiều.
Trước khi Dư San San mở cửa, Nhạc Yên Nhi giơ bữa sáng lên ngang mặt, nói:
– Giao đồ ăn đây, giao đồ ăn đây.
Tóc Dư San San rối như ổ gà, ban đầu còn cáu kỉnh nhưng khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, cộng thêm việc ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ bữa sáng, liền “Hừ” một tiếng rất kiêu ngạo nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều.
Dư San San mở cửa, lùi sang một bên cho Nhạc Yên Nhi vào.
– Cậu còn biết về cơ, đúng là đau lòng quá mà, trước kia thì đây là còn là nhà của hai chúng ta, bây giờ ngay cả chìa khóa cậu cũng đã ném đi đâu mất rồi.
– Hôm nay quên cầm theo chìa khóa, lại còn vội mang bữa sáng cho cậu, cậu đừng giận mà, tớ về thăm cậu đây còn gì nữa.
– Coi như cậu còn có chút lương tâm.
Dư San San nói rồi ngồi xuống bàn bắt đầu ăn sáng.
Miệng của Dư San San khó mà ngừng nói, cô vừa ăn vừa hỏi Nhạc Yên Nhi:
– Giờ cậu ở với Dạ Đình Sâm thế nào rồi? Thật đúng là không biết phải nói gì luôn, vừa hỏi đã đâm trúng trọng tâm.
Sắc mặt Nhạc Yên Nhi xấu đi, thuận miệng đáp:
– Ừ, cũng tạm được.
Dư San San lại là người rất tinh ý, làm sao cô có thể không nhận ra Nhạc Yên Nhi đang nghĩ một đằng nói một nẻo, lập tức hỏi ngay:
– Tạm được là thế nào? Trên mặt cậu toàn viết mấy chữ “không tốt” kia kìa, giờ còn nói dối cả tớ à? Mà sao tự dưng cậu lại chạy về đây?
ức ở nhà chồng nên chạy về nhà ngoại tố khổ đấy.
Nhạc Yên Nhi bị ví dụ này làm rùng mình:
– San San này, có phải dạo này cậu làm bên mảng xã hội không hả? Vừa mở miệng ra đã thấy chuyện nhà chuyện cửa rồi.
– Chỉ giúp bên đó kiểm lại mấy bản thảo thôi mà.
Đừng có đánh trống lảng, hôm nay vừa nhìn cái là tớ biết cậu đang không vui rồi, mau khai ra, cuối cùng là làm sao? Nhạc Yên Nhi do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nói ra:
đến hôm nay mới biết hóa ra là Dạ Đình Sâm đã đầu tư thêm cho đoàn phim một trăm triệu với yêu cầu để cho tớ nhận vai nữ phụ số một.
Dư San San đúng lúc ấy đang ăn một miếng màn thầu chiên, vừa nghe thấy lời Nhạc Yên Nhi, một miếng bánh liền mắc kẹt trong cổ họng, suýt nữa thì nghẹn chết.
Nhạc Yên Nhi vội vàng rót nước đưa cho bạn.
Uống hai ngụm nước, nuốt miếng màn thầu xuống xong, Dư San San mới thở phào rồi nói:
– Giời ơi, người giàu đều chơi như thế ư? Chỉ để dỗ dành con gái vui vẻ mà tiêu liền trăm triệu trăm triệu à? Cả đời mình cũng chẳng kiếm nổi một trăm triệu, ôi, thật đúng là người so với người thì tức chết người mà.
– Dỗ dành con gái vui vẻ cái gì chứ…
Nói cứ như hắn thích mình không bằng.
Nhạc Yên Nhi yên lặng một lát mới lắc đầu:
– Nhưng mà tớ không vui.
Dư San San nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái:
– Vung tiền như rác để đổi lấy một tiếng cười của mỹ nhân, đây rõ là kịch bản phim thần tượng tiêu chuẩn rồi, sao cậu lại không vui?
– San San, cậu đừng nghĩ bừa, Dạ Đình Sâm là gay, bọn mình chỉ kết hôn giả thôi mà.
Dư San San muốn tự thân sắp xếp lại những thông tin vừa rồi nên im lặng.
– Vì thế nên cậu mới không vui à? Khuôn mặt Nhạc Yên Nhi lộ vẻ mờ mịt.
– Thật sự thì tớ cũng không nói rõ được là thế nào, nhưng khi tớ biết nhân vật này là do Dạ Đình Sâm bỏ tiền ra mua, tớ thực sự rất tức giận.
Tớ vẫn luôn cho rằng dù quan hệ giữa mình và Dạ Đình Sâm chỉ là giao dịch nhưng đôi bên bình đẳng.
Vậy mà hành động của Dạ Đình Sâm lại làm tớ cảm thấy vì hắn có tiền nên hai người bọn tớ không thể nào bình đẳng được, hắn luôn như thế, luôn nhìn từ trên cao xuống…
Dư San San nghĩ một lát, bỗng thốt lên một câu kinh người:
– Yên Nhi, không phải cậu thích Dạ Đình Sâm đấy chứ? Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế, trái tim cũng “thịch” một tiếng, cô cảm thấy chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng cãi:
Dạ Đình Sâm đẹp trai, có tiền lại còn đối xử tốt với
cậu, chỉ sợ như vậy sẽ khiến cậu dễ dàng động lòng.
Với lại, nếu như cậu không có cảm tình với hắn thì cậu quan tâm chuyện giữa hai người có bình đẳng không làm gì? Cậu quan tâm chứng tỏ cậu có tình cảm đấy.
Nhạc Yên Nhi ngây ngẩn.
Lời nói này đã tạo thành chấn động lớn trong tâm lý Nhạc Yên Nhi.
Cô nhớ tới những cảm xúc kỳ lạ khó hiểu của bản thân, chẳng lẽ mình thật sự nảy sinh tình cảm với Dạ Đình Sâm ư? Chuyện này quá hoang đường rồi! Mắt mình mù à? Trước thì yêu tên khốn Lâm Đông Lục ba năm, về sau lại thích luôn cả gay?! Nhạc Yên Nhi đắm chìm trong suy nghĩ riêng, chưa kịp lên tiếng đáp lại thì điện thoại của Dư San San đổ chuông.
Dư San San nhìn màn hình, nói với Nhạc Yên Nhi:
– Chờ tí, điện thoại của sếp tớ.
Nhạc Yên Nhi gật gật đầu.
Dư San San cũng không tránh Nhạc Yên Nhi, cô bấm nút nghe luôn.
– A lô, sếp ạ.
Hôm nay nghỉ…
Tin mới gì?! Trời đất, thật hay giả thế?! Được được được, em xem ngay đây.
Vừa nhận điện thoại xong, trong thời gian chỉ mấy câu nói, sắc mặt Dư San San đã hoàn toàn thay đổi.
Nhạc Yên Nhi ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy tò mò, cô chờ Dư San San nói chuyện xong.
Dư San San cúp máy rồi lập tức quay sang nói với Nhạc Yên Nhi:
rồi! Tổng biên tập cũng không nói rõ ràng lắm, chỉ bảo tớ lên mạng tra, cậu cũng xem có chuyện gì xảy ra đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!