Lâm Đông Lục ôm Hoan Hoan vào lòng rồi nói:
– Hoan Hoan đúng là đã sai, con không nên đi cùng người lạ, nhưng biết sai mà sửa là được rồi. Hoan Hoan là bé ngoan, sao ba lại không cần Hoan Hoan được? Chúng ta nên ở nhà chờ mẹ về, đúng không?
– Mẹ sẽ về chứ ạ?
Thằng bé mở to mắt, nghiêm túc hỏi.
Nụ cười của Lâm Đông Lục trở nên đắng chát và gượng ép nhưng anh vẫn cố gật đầu.
– Ba sẽ tìm được mẹ rồi đưa mẹ về nhé.
Hoan Hoan tin tưởng gật đầu, nó liên tục cầu nguyện mẹ sẽ sớm trở về.
Thật ra Hoan Hoan biết những kẻ xấu tối qua chắc chắn đã gặp chuyện, chỉ là nội tâm của một đứa trẻ sẽ không phức tạp đến mức nghĩ tới việc giết người. Vậy nên nó chỉ biết có chuyện đã xảy ra nhưng không biết cụ thể là gì.
Nhưng có một điều nó dám khẳng định, đó là mọi việc đều không đúng, nếu không thì vì sao ba lại nhất định khuyên mẹ quay đầu.
Là nó không ngoan, nó muốn tự nói xin lỗi với mẹ nhưng lại chẳng có cơ hội.
Nó cầu nguyện mẹ sẽ sớm về.
Lâm Đông Lục nhìn khuôn mặt mong chờ của Hoan Hoan thì càng xót xa hơn, dường như có một bình rượu đắng ngắt đang thiêu đốt trong lòng.
Một gia đình hạnh phúc sao lại thành ra thế này?
Anh thở dài. Đúng lúc này, thư ký gõ cửa:
– Thưa anh, cậu Bạch và cô Dư tới, anh có gặp họ không?
Lâm Đông Lục nheo mắt, sau một hồi suy nghĩ, anh gật đầu:
– Cậu đưa Hoan Hoan về trước rồi bảo họ vào đi.
– Vâng.
Thư ký đáp.
Hai người bước vào phòng rất nhanh, họ đã ở bên nhau rất lâu nhưng lại chỉ vừa kết hôn, cảm giác khi hai người ở bên nhau quả là có khác biệt.
Trước kia họ vẫn là hai cá thể, nhưng giờ đã là người một nhà.
Nụ cười hạnh phúc trên môi họ là không thể che giấu, khi họ vừa bước vào, Lâm Đông Lục đã cảm nhận được rõ ràng.
– Sao hai người lại tới đây?
Anh cười nói rồi giấu hết cảm xúc, không để lộ ra ngoài.
Dư San San thấy anh như vậy thì quan tâm:
– Hôm trước vừa kết thúc hôn lễ đã không thấy anh đâu, gọi cho anh thì không ai bắt máy, đến giờ xong xuôi mới muốn đến hỏi anh ra sao, không ngờ thư ký lại bảo anh nhập viện, vậy nên chúng tôi tới thăm.
– Ngại quá, hôm đó không khỏe nên vội nhập viện ngay, viêm ruột thừa cấp tính mà, phải phẫu thuật.
Lâm Đông Lục cười, đây là phòng theo dõi, nếu không nói mình phải phẫu thuật thì sợ người khác sẽ không tin.
Dư San San sẽ không để ý, nhưng Bạch Kính Thần lại khác.
Vừa nói chuyện, anh vừa nhìn Bạch Kính Thần rồi mỉm cười, coi như đây chính là chúc phúc của mình dành cho hôn lễ của họ.
Bạch Kính Thần lễ phép đáp lại nhưng ánh mắt sắc bén lại đảo khắp phòng.
Anh cảm thấy kỳ lạ nhưng không thể nói rõ được là lạ ở đâu, Bạch Kính Thần không thể giải đáp nổi nghi hoặc này vì manh mối mà anh có quá hỗn loạn, vậy nên cũng chỉ đành thôi.
Nếu không phải Dư San San nhất quyết đòi đi thì anh cũng sẽ không tới đây.
Lâm Đông Lục có vẻ như ánh nắng ấm áp nhưng thực ra đây lại là một người lòng dạ khó lường, nhiều khi nụ cười trên mặt anh ta chỉ dùng để che giấu cảm xúc chân thực mà thôi.
Dư San San nghe Lâm Đông Lục nói thì thở phào:
– Cũng may là anh kịp tới bệnh viện, chứ nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi áy náy chết mất, không thể để anh vì tham dự hôn lễ của tôi mà lại xảy ra chuyện được. Vậy anh nghỉ ngơi đi, chờ anh đỡ hơn rồi chúng tôi sẽ lại tới thăm. Cảm ơn anh đã làm nhiều chuyện như vậy cho tôi, tôi sẽ cố gắng làm việc.
– Kết hôn xong mà không định đi trăng mật à? Công ty không có việc gấp đâu, có thể cân nhắc cho cô nghỉ.
– Không được, tôi muốn thay đổi thiết kế một chút.
Màu mắt Lâm Đông Lục tối xuống nhưng nụ cười trên mặt không hề thay đổi:
– Hai người không định đi hưởng tuần trăng mật luôn à?
– Tạm thời thì chưa.
– Một thời gian nữa là phải lên kế hoạch cho chuyên đề mùa thu rồi, đến lúc đó còn có công việc của tạp chí mới nữa, hai việc như vậy cô làm nổi sao? Nếu bây giờ không đi hưởng trăng mật thì sẽ chẳng có thời gian dâu. Thiết kế thì lúc nào chẳng sửa được, sau đó giao cho cấp dưới là xong, những người khác sẽ giúp cô giải quyết vấn đề, còn gì mà cô không yên tâm được hả?
Bây giờ Lâm Đông Lục thực sự hi vọng hai người này có thể đi thật xa.
Bạch Nhược Mai hận nhất là Nhạc Yên Nhi, cô ta sẽ làm tổn thương tới Dư San San vì cô là bạn tốt nhất của Nhạc Yên Nhi.
Nếu Dư San San không ở đây, Bạch Nhược Mai sẽ không phân tán nhân thủ mà tập trung đối phó với Nhạc Yên Nhi, như vậy anh cũng sẽ dễ dàng ngăn cản hơn. Thực sự anh không bảo vệ nổi hai người một lúc.
Nghe Lâm Đông Lục nói vậy, Dư San San cũng có chút chần chừ.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì chẳng biết bao giờ mới có lần sau.
Cô do dự nhìn Bạch Kính Thần, tất nhiên anh sẽ gật đầu công nhận. Bạch Kính Thần hi vọng có thể đi hưởng tuần trăng mật để lưu lại những hồi ức đẹp đẽ giữa hai người.
Lần này anh cảm thấy Lâm Đông Lục cũng đáng mến, có vẻ không quá đáng ghét như mình nghĩ.
Cuối cùng, Dư San San gật đầu:
– Vậy được, thiết kế thì lúc nào cũng được nhưng hưởng tuần trăng mật chỉ có lần này, vậy tôi xin nghỉ.
– Được, mong là khi về sẽ nghe được tin tốt của cô!
– Cảm ơn đã quan tâm, tôi sẽ cố gắng.
Lâm Đông Lục nhìn họ ra về rồi thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười của anh dần nhạt đi, lúc này anh đã không cần ngụy trang nữa.
Trong đôi mắt đen là vẻ u tối đáng sợ.
Dư San San kéo tay Bạch Kính Thần, họ đi trong hành lang bệnh viện.
Bạch Kính Thần lên tiếng: