Mấy ngày nay, Dư San San luôn đi theo Bạch Kính Thần để tìm hiểu về thế giới của anh.
Cô tới những quán cafe anh thường đi, đến phòng tập, văn phòng.
Thế nhưng, kết quả là đi đâu cũng thế, người quen ai cũng cười vỗ vai anh:
– Ôi, cậu Bạch, lại thay người rồi à?
Bạch Kính Thần tái mặt, anh khó xử nhìn cô rồi cười khổ:
– Đây là vợ tôi.
Lần nào Dư San San cũng dịu dàng cười.
Sau nụ cười này là một trận gió tanh mưa máu khi về tới nhà.
Dư San San đi đến đâu cũng thấy người yêu cũ của Bạch Kính Thần. Nào là huấn luyện viên phòng tập, nào là giáo sư đại học, nào là người yêu công sở.
Phải nói rằng tên trăng hoa này trước đây không khó tính, bạn gái nghề gì cũng có, ngay cả trên máy bay về thành phố A mà họ cũng gặp bạn gái cũ của anh.
Dư San San khó chịu không thôi, tên này ngày trước là ngựa giống à?
Dù anh thề thốt nhiều lần rằng dù qua lại nhiều nhưng nghiêm túc chẳng có là bao, chỉ vài người thôi, anh cũng là người có tự trọng chứ, thế nhưng Dư San San không tin, lời của đàn ông ở phương diện này chỉ nên tin một nửa thôi.
Cô cũng cô rất dứt khoát, thấy một bạn gái cũ thì chia phòng ngủ một đêm, thấy hai người thì chia phòng ngủ một tuần, ba người thì nửa tháng, bốn người thì trên một tháng.
Bạch Kính Thần tính toán, có lẽ phải hơn ba tháng anh sẽ không ngủ ngon.
Anh đã sớm bỏ tà theo chính, đã năm, sáu năm qua rồi, vì sao mấy cô bạn gái kia vẫn cứ để ý mình? Có con rồi mà thấy mình còn qua chào một câu, còn khen anh đẹp trai nữa.
Đó là sự thật đấy, nhưng cái giá phải trả đau đớn quá!
Về thành phố A, Dư San San lập tức tới thăm Nhạc Yên Nhi. Nhạc Yên Nhi đã ra viện, đang ở nhà để Dạ Đình Sâm hầu hạ. Vừa ra viện, Dạ Đình Sâm đã không tiếp tục phàn nàn mình là kẻ thất nghiệp nữa, hắn trở thành vú em chuyên nghiệp, lúc ở nhà luôn mặc tạp dề, hết chăm nhỏ lại chăm lớn, hoàn toàn không có lúc thảnh thơi, đến tối còn phải kể truyện cổ tích cho Vãn Vãn nữa.
Dư San San vừa về là hai người đàn ông chẳng còn nhiệm vụ gì hết, họ bị lạnh nhạt nên cùng trốn vào bếp.
Nhạc Yên Nhi nằm trên giường, cô đã bắt đầu tiến vào trạng thái ăn không ngồi rồi.
Cô ngậm ống hút, một lúc lâu mới phản ứng lại được:
– Nghĩa là cậu được mẹ anh ta đồng ý, nhưng vẫn chưa gặp được người khó khăn nhất là bác trai, sau đó họ đã cãi cọ đòi ly hôn luôn phải không? Vậy nên giờ họ bận kiện cáo ly hôn nên để hai người về kết hôn, sau đó mẹ anh ta sẽ tới sau?
– Trước mắt là vậy.
– Tin tức hơi nhiều, tớ cần có thời gian tiêu hóa. Dạo này ăn nhiều quá, đầu sắp hỏng rồi.
Nhạc yên Nhi gõ đầu, cô cảm thấy mình sắp bị nuôi thành heo, váy phù dâu Dư San San đưa sắp không mặc nổi nữa. Đau lòng quá, đau đến ngạt thở!
Tăng hẳn ba cân.
Ngày nào cô cũng thắc mắc đến tháng mười thì biết làm sao.
Dư San San thấy Nhạc Yên Nhi ngẩn ra thì cười:
– Đừng nói là cậu, ngay cả tớ cũng chẳng hiểu gì cả đây này! Lúc đầu tớ nghĩ là mình chết chắc rồi, kết quả còn chưa kịp gặp ba anh ấy thì hai người kia đã đòi ly dị, bây giờ suốt ngày có học sinh của mẹ anh ấy gọi tới, bảo anh khuyên nhủ hai người họ vì vụ này quá khó giải quyết.
– Quá thần kỳ! Làm cho cặp vợ chồng già nhà người ta ly hôn, San San, tớ phục cậu!
– Đừng đùa, tớ còn đang choáng đây này! Tớ thành công bước đầu, mấy hôm nay tới viện kiểm tra lại thì thân thể khôi phục khá tốt rồi, nhưng vẫn chưa phù hợp, chỉ mong có thể sớm thành công, vậy tớ mới yên tâm được. Tớ luôn thấy mình nợ Bạch Kính Thần.
– Yên tâm, nhất định sẽ có thôi! Cậu cố thêm chút nữa, mau mang thai rồi kết thông gia từ bé nào.
– Nếu giới tính giống nhau thì sao?
Dư San San tò mò.
– Đều là nam thì nhà tớ còn Vãn Vãn mà, nếu đều là nữ thì tớ còn có Evan kia kìa!
Nhạc Yên Nhi vui vẻ nói.
– Evan có phải nhà cậu đâu!
– Sắp thành nhà tớ rồi, con trai từ trên trời rơi xuống đấy, nghe lời lắm, ngày nào cũng ở trong bếp với Dạ Đình Sâm.
– Tại sao lại thế?
– Vì tớ không nói chuyện với anh ấy trong thời gian dài được, thế nên anh ấy cần tìm người giải tỏa. Evan là lựa chọn tốt nhất! Lúc nào anh ấy cũng nghĩ Evan có ý đồ, Evan thích Vãn Vãn. Ngày nào cũng nghĩ linh tinh thế rồi cảnh cáo thằng nhóc, tớ nhức cả đầu luôn. Thằng bé sắp bị anh ấy dọa thành bệnh rồi.
Nhạc Yên Nhi đỡ trán.
– Chồng cậu cũng vất vả thật, dạy lớn rồi còn phải dạy nhỏ, Dạ Đình Sâm đúng là khổ quá mà!
Dư San san cảm khái.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi:
– Tớ cũng rất vất vả đây này, dù gì cũng hai người mà!
– Được rồi cưng à, chị biết cưng vất vả. Lúc kết hôn cưng chả phải làm gì hết, cứ ăn ngon là được rồi.
Cô nhéo gương mặt đầy thịt của Nhạc Yên Nhi, cười hì hì.
– Đừng nói nữa, sắp thành con heo rồi!
Nhạc Yên Nhi nức nở.
Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm gõ cửa, hắn mang một đống hoa quả đã gọt sẵn tới, nói:
– Ăn trái cây.
– Người nhồi ăn tới kìa.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói.
Dư San San thấy họ tình cảm như vậy thì mỉm cười, sau đó, cô đóng cửa ra ngoài, để dành không gian cho đôi vợ chồng này.
Vừa đóng cửa, cô đã đụng vào Bạch Kính Thần.
– Sao lại ở đây?
– Nhớ em.
– Đừng già mồm, chuyện bạn gái cũ chưa xong đâu, tránh xa em ra!
Cô tức giận trừng mắt.
Bạch Kính Thần cười khổ:
– Chuyện mấy năm trước rồi mà, bây giờ anh chỉ có mình em còn gì? Vợ đại nhân tha thứ cho tiểu nhân được không?
– Không! Nằm mơ!
– Thật à?
Anh bất đắc dĩ rồi lập tức nhếch môi cười, giọng nói cũng đã đổi khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!