Bạch Kính Thần lên xe, Dư San San vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sự việc khi nãy khiến cô thực sự bất ngờ.
– Bây… bây giờ tình hình là thế nào vậy?
Cô nuốt nước miếng, hỏi.
Bạch Kính Thần cười khổ:
– Anh cũng không biết nữa. Họ chưa bao giờ cãi nhau, sinh hoạt cũng không có xô xát, hai người trước kia là đồng nghiệp, sau khi kết hôn vẫn là đồng nghiệp ăn ý nhất. Lần này anh cũng bất ngờ lắm, chẳng ngờ người ưu nhã như mẫu thân mà cũng biết… nổi khùng.
Anh không tìm được từ thích hợp, phải mất một lát mới nói ra.
– Thế… em còn gặp phụ thân anh không?
– Để xem họ có làm thật không đã. Hai người đều rất nghiêm túc, nhất là với chuyện liên quan tới pháp luật, đã nói ly hôn thì sợ rằng sẽ làm ngay. Nhưng họ không ly nổi đâu.
– Vì sao?
– Mẫu thân anh là luật sư, cũng là giáo sư của Đại học Luật Toronto, gần một nửa quan tòa trong pháp viện là học sinh của bà, nếu nhận vụ kiện cáo ly hôn của giảng viên mình thì quả là họ không muốn ở lại trong nghề nữa rồi.
Bạch Kính Thần đỡ trán cười khổ, lần này anh cũng chịu thua rồi.
Dư San San bó tay, thậm chí cô đã có thể tưởng tượng tới tình cảnh kia.
– Vậy phải làm sao?
– Yên lặng theo dõi thôi, trấn an cảm xúc của mẫu thân rồi thuận tiện đưa em tới xem nơi anh sống trước kia.
– Em sẽ thấy rất nhiều tín vật mà phụ nữ để lại cho anh hả? Ví như đồng hồ, thắt lưng, carvat, đồ dùng tình thú gì đó?
Dư San San khẽ cười nhưng trong nụ cười lại giấu dao.
Bạch Kính Thần sờ mũi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thầm:
– Thôi xong.
Căn nhà kia bỏ trống đã lâu, đồ đạc cũng không được dọn dẹp, chỉ có một người thường tới quét dọn thôi, những thứ kia đúng là có, nhưng mà ai lại không có một thời gian không muốn nhắc tới cơ chứ?
Dư San San nhìn anh thế thì híp mắt, cười lạnh:
– Bạch Kính Thần, không định nói hả? Để tránh cho lúc em tới sẽ thấy được vài thứ không nên thấy chứ?
– San San, em xem chúng ta có nên đi ăn một bữa cơm trước không, mẫu thân đói rồi đấy, em thấy đề nghị này thế nào?
– Mua thức ăn về nấu đi, để bác gái nếm thử tay nghề của anh, sao nào?
Bạch Kính Thần sống không còn gì luyến tiếc.
Căn nhà của anh rất sạch sẽ chứ không hề giống những gì Dư San San tưởng tượng.
Đây là một căn nhà mặt đất, phía dưới có một hầm rượu đựng rượu mà Bạch Kính Thần sưu tập, có nhiều loại là ước mơ của Dư San San, dù có tiền cũng khó mà mua được trên thị trường.
Diệp Quân Nghi vào vừa nhà đã nhốt mình trong phòng, bà gọi điện thoại bắt đầu nói chuyện ly hôn.
Hành động quả quyết tới nỗi Dư San San líu lưỡi.
Bạch Kính Thần vỗ vai cô:
– Em nói chuyện với bà đi, có lẽ giờ tâm trạng bà không tốt đâu, chú ý bảo vệ bản thân, anh đi mua thức ăn.
– Được, anh không phải lo.
Dư San San ra hiệu “OK”, lúc này Bạch Kính Thần mới cầm áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài.
Bước tới cửa, thấy Diệp Quân Nghi đang phụng phịu ngồi bên giường, cô gõ cửa rồi nói:
– Cần con tâm sự cùng không?
– Kính Thần đâu?
Diệp Quân Nghi nhìn lại, lạnh lùng hỏi. Ánh mắt bà nhìn Dư San San vẫn không khá hơn, dù gì đây cũng là người cướp con trai của bà!
Tình yêu có lẽ không thực tế nhưng tình thân thì không thể giả!
– Anh ấy đi mua thức ăn rồi, trong nhà chỉ còn hai chúng ta thôi.
– Cái gì? Để con trai tôi đi mua thức ăn á?
Nghe vậy, Diệp Quân Nghi trợn mắt, nhìn cô với ánh mắt khó tin.
– Con… con không biết bác thích ăn gì mà, hơn nữa con cũng không quen chỗ này, ra ngoài sẽ lạc mất.
Dư San San vô tội nói.
Đôi mắt to chớp chớp nhìn Diệp Quân Nghi, trông thật yếu đuối.
Thấy bà như vậy, cô đâu dám nói ở nhà toàn là Bạch Kính Thần nấu cơm! Nếu bà mà biêt mình “ngược đãi” con trai bà, liệu mình có bị chặt thành tám khúc không?
Nghe được lời giải thích này, Diệp Quân Nghi mới miễn cưỡng gật đầu.
– Được, lý do này miễn cưỡng qua cửa, Kính Thần ở nhà chưa bao giờ làm những việc vặt này, ra ngoài cũng có người giúp việc. Một người đàn ông xuống bếp là không hợp quy củ, về sau phải chú ý. Trong nhà nếu có khách thì phải để người đàn ông có mặt mũi, còn công việc của cô nữa, tôi cảm thấy phải thay đổi.
Dư San San càng nghe càng thấy bất ổn, cô liền hỏi:
– Bác đồng ý chuyện bọn con rồi à?
– Tôi có thể không đồng ý à?
Diệp Quân Nghi trừng mắt, vẻ mặt không vui, bà luôn cảm thấy trận này mình thua rồi, thua bởi một đứa nhóc, đúng là mất mặt.
Dư San San mừng rỡ nhưng vẫn thận trọng hỏi:
– Vậy con gọi bác là bác hay là bà Bạch bây giờ?
– Gọi mẹ, thế mà cũng phải hỏi à?
Bà liếc mắt rồi nói tiếp:
– Mẹ mong sau này con có thể làm việc ở Khoa học kỹ thuật Hiện Đại, lấy kinh nghiệm của con thì có thể làm ở phòng marketing hoặc phòng dự án của công ty, hai đứa có thể hỗ trợ nhau trong công việc.
– Mẹ, con không sang đó đâu, cấp trên của con bây giờ là Lâm Đông Lục, anh ấy rất tốt với con, là bạn con. Bây giờ con cũng là chủ biên rồi, không định nhảy việc.
Nói tới công việc, Dư San San rất nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào Diệp Quân Nghi để bày tỏ quyết định và lập trường của mình.
Diệp Quân Nghi nhướng mày:
– Vừa mới gọi tiếng mẹ đầu tiên mà đã cãi rồi, cô con dâu này hay lắm!
– Mẹ, việc này con không làm được thật, mẹ thông cảm cho con.
– Tức chết tôi mất thôi! Từng người một, ai cũng thế, có phải muốn làm tôi tức chết không?
Bà vuốt ngực, cảm thấy mình thật khổ, dạo này chẳng có lấy một việc hài lòng.
Dư San San thấy thế thì vội rót cho bà một chén nước ấm, áy náy nói:
– Mẹ, có đôi khi tình cảm quan trọng hơn lợi ích mà, Lâm Đông Lục đã giúp con rất nhiều, con nợ nhân tình của người ta.
– Thôi, về sau mẹ không nói được chị, muốn làm thế nào thì làm, đợi lát nữa mẹ phải xem tài nấu nướng của chị ra sao. Sau này ở cùng con mẹ thì nên hầu hạ nó một ngày ba bữa.
Diệp Quân Nghi đã từ từ hạ thấp tiêu chuẩn, thế nhưng việc này bà không thể nhượng bộ được.
Khi ở bên Bạch Chấn Dương, bà đã làm rất tốt, là một người nội trợ hiền lành hoàn hảo, có thể sắp xếp đâu ra đấy giữa việc nhà và công việc, giúp cho chồng tiến tới. Vợ chồng là mối quan hệ cộng sinh, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, bà tin vào đạo lý môi hở răng lạnh.
Dư San San thấy bà nghiêm túc như vậy thì nuốt nước miếng một cái, mặt trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!