Có người hướng dẫn đến chỉ cho các cặp đôi cách đăng ký, cuối cùng cũng tới trước mặt hai người họ.
Ai cũng đều đứng thẳng, chỉ mình Bạch Kính Thần vẫn bế Dư San San trên tay.
– Xin hỏi có phải hai vị chuẩn bị kết hôn không?
– Không phải!
– Phải!
Hai người trả lời ngược hẳn nhau.
Người hướng dẫn nghe thế không khỏi cười trêu:
– Hôn nhân không phải trò đùa, sao lại không chắc chắn thế này? Hai người có muốn xác định một lần nữa rồi đến không?
– Không cần.
– Được đấy!
Lại là hai tiếng trả lời hoàn toàn trái ngược.
Ánh mắt người hướng dẫn đảo quanh cả hai, không biết nên nghe lời ai.
Mặt Bạch Kính Thần nháy mắt đen xì, anh híp mắt, nhìn chằm chằm người trong lòng mình, lạnh lùng lên tiếng:
– Em muốn lật trời rồi hả Dư San San?
Nghe thế cô suýt thì sặc nước miếng của chính mình.
– Em sợ thật đó, bệnh khủng hoảng trước hôn nhân anh có hiểu không hả. Em đã đồng ý gả cho anh nhưng anh cũng phải cho em thời gian chuẩn bị tâm lý chứ, anh cứ phăm phăm kéo em tới đây thế này em sợ lắm đó!
– Không phải anh kéo em tới mà là bạn tốt của em hy vọng em tới. Nếu em không mang được đăng ký về thì biết ăn nói với cô ấy thế nào. Đừng quên chuyện của đứa trẻ trong bụng cô ấy chúng ta đều có trách nhiệm đấy, em còn muốn cô ấy lo lắng thêm hả?
– Nói thế không sai… nhưng mà…
Trong lúc Dư San San còn bận lải nhải tìm cớ thì bất ngờ miệng của cô bị người bịt kín.
Hắn thẳng thắn cúi đầu hôn cô, hơi thở nóng bỏng vây chặt lấy cô.
Câu tiếp theo nghẹn trong cổ họng, không có cách nào thoát ra được, chớp mắt cô đã bị khí thế bá đạo của người đàn ông này chiếm giữ.
Tay cô theo bản năng ôm lấy cổ Bạch Kính Thần, không hề do dự dính chặt lấy môi hắn, vô cùng chủ động.
Người đàn ông này đã quen thuộc đến mức không khác gì chính bản thân cô.
Một chút chủ động này đổi lại là sự chiếm giữ càng điên cuồng của người kia.
Giống như đất trời đều đã biến mất, chỉ còn lại hai người họ bên nhau.
Chiếc hôn này rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng Bạch Kính Thần buông tay, sắc mặt lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.
– Sao nào, giờ còn vấn đề gì nữa không?
– …
Ý thức của Dư San San chậm rãi quay lại, lúc này mới nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Trời ơi, đây là cục Dân chính đấy!
Đây là nơi thần thánh nhường nào chứ, sao cô có thể trước mặt bao người mà hôn hít cuồng nhiệt thế được?
Dè dặt nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đổ dồn mắt về đây, mặt cô lập tức đỏ lựng lên, nào còn mặt mũi gặp ai nữa, chỉ vội vàng che mặt trốn tránh.
– Thả em xuống mau!
Cô tức giận quát, giọng nói vừa uể oải vừa ngượng ngùng.
– Mọi người, bạn gái tôi mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân, trên đường rõ ràng đã bảo sẽ lấy tôi rồi mà đến đây lại đổi ý, mọi người bảo tôi phải làm sao bây giờ?
Bạch Kính Thần khẽ cười, khuôn mặt vốn đã đẹp đến mức khiến người ta si mê giờ lại thêm một đôi mắt dịu dàng liếc một vòng trong phòng càng khiến trái tim những người phụ nữ có mặt đập mạnh hơn.
Trong đám đông không biết ai là người mở miệng đầu tiên.
– Gả cho anh ấy đi!
– Đúng thế, đây là người đàn ông tốt đó!
Hiện trường thoáng cái như vỡ tung, mọi người mồm năm miệng mười khuyên Dư San San hãy gả cho Bạch Kính Thần mau đi.
Đúng lúc này một giọng nói kỳ quái vang lên.
– Này… nếu anh không chê có thể cưới em cũng được. Năm nay em hai mươi ba tuổi, còn chưa từng yêu đươn đâu. Nếu cô ấy đổi ý không muốn gả cho anh thì cưới em đi! Em không để ý chuyện kết hôn chớp nhoáng đâu, anh đẹp trai thế này đừng nói kết hôn chớp nhoáng, đến có thai chớp nhoáng em cũng đồng ý hết!
Dư San San vừa nghe thế lập tức quay đầu về phía giọng nói, không ngờ tới lại là một trong những nhân viên của cục Dân chính!
Cô nóng nảy lên tiếng:
– Ai bảo tôi không muốn gả, chỉ là tôi chưa chuẩn bị tâm lý xong thôi!
– Giờ em chuẩn bị xong chưa? Anh đắt hàng lắm đấy, nếu em cứ chần chừ thì đừng trách người khác nhanh chân tới trước nhé!
Bạch Kính Thần cười trêu.
– Anh dám à! Thả em xuống, không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Dư San San này không sợ trời không sợ đất mà lại sợ kết hôn à?
Cô hiên ngang đáp, sau đó giãy khỏi tay Bạch Kính Thần xuống đất, chống nạnh vênh mặt nhìn anh.
Nhân viên cục Dân chính bĩu môi:
– Người đàn ông đẹp trai thế này mà không cần thì đúng là mất não rồi, về sau có cãi nhau thì chỉ cần nhìn cái mặt này cũng chẳng giận được nữa cho xem!
Dư San San nghe xong bị trí tưởng tượng của cô bé này dọa ngốc rồi, làm thế cũng được hả?
Trò cười này vừa kết thúc thì mọi người lại quay về xếp hàng chờ đến lượt, Dư San San ngồi trên ghế chờ mà cứ bứt rứt không yên, hai cái tay cũng không biết để đâu mới tốt.
Cuối cùng bàn tay to lớn của Bạch Kính Thần nắm lấy tay cô, mở nắm tay đang siết ra rồi đan chặt mười ngón vào nhau.
– Thế này có yên tâm hơn một chút không?
Lòng Dư San San như có nước ấm chảy qua, cô lo lắng hỏi:
– Nếu em vẫn không sinh con được thì phải làm sao đây?
– Anh vẫn muốn em, đến lúc đó chúng ta nhận nuôi một đứa được không, nuôi một bé trai và một bé gái, một đứa theo họ em, một theo họ anh, rồi chúng sẽ cùng trưởng thành với Evan và Vãn Vãn.
– Nhận con nuôi á?
Dư San San chưa từng nghĩ tới chuyện này, nghe thế cô giật mình nghĩ, lẽ nào không phải con của mình cũng được ư?
– Ừ, đăng ký xong chúng ta sẽ đến cô nhi viện xem thử, được không em?
– Em chỉ sợ cha mẹ anh… không đồng ý, sau này có lẽ sẽ khó khăn lắm.
– Mưu sự tại nhân mà, anh tin thời gian có thể chứng mình tất thảy, cũng tin em sẽ là một cô con dâu tốt. Không cần biết có chuyện gì xảy ra ông xã cũng sẽ ở bên em, không rời không bỏ.
Đôi mắt hoa đào nhìn cô chăm chú, trong đó tràn đầy tình yêu, bản thân cô phản chiếu bên trong thật sự nhỏ bé.
Anh đã cho cô lòng bao dung vô tận, yêu chiều đến mức cô sinh ra tính xấu, mỗi lần làm tổn thương anh đều không hề nhân nhượng chỉ vì biết Bạch Kính Thần sẽ không bao giờ giận cô được.
Cô thật sự may mắn anh không buông tha chính mình, nếu không cũng không có lúc hạnh phúc thế này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!