Nhưng…
Anh vừa bước ra ngoài thì phía sau đã có người lao tới, ôm chặt lấy anh.
– Đừng đi, ở lại với em, sống cùng em.
Cuối cùng Dư San San cũng lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Cô không dám mở mắt ra, vì sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy rồi mới biết tin Bạch Kính Thần đã chết.
Cô không muốn.
Đúng như anh nói, chính cô vì sao đã dám theo anh đến cả thiên đường và địa ngục mà lại không dám tới Cục dân chính đăng ký rồi vào nhà thờ kết hôn chứ.
Đã đi qua sống chết thì mọi thứ chỉ như mây bay.
Bạch Kính Thần vui mừng quá đỗi, chỉ muốn quay lại ôm lấy cô.
Thế nhưng lại bị cô ngăn cản.
– Em không dám mở mắt nữa, chỉ sợ đây là một giấc mơ, quãng đời còn lại anh làm đôi mắt của em, dẫn đường cho em được không Bạch Kính Thần?
– Được.
Anh gật mạnh đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.
Dư San San nghe xong cũng cười theo.
Về sau cô sẽ không mở mắt nữa, chỉ coi đây như một giấc mơ.
Trong mơ, cả hai lại ở bên nhau, còn chuyện khác thì không cần quan tâm, chỉ cần bên cạnh có anh là đủ.
Cú điện thoại kia…
Việc không thể sinh con…
Hay chuyện gia đình…
Tất cả đều quẳng đi, lần này yêu sẽ không hề phân tâm nữa.
Nhạc Yên Nhi đứng ngoài cửa nhìn hai người ôm chầm lấy nhau mà trong lòng không khỏi mừng rỡ, nhưng không ngờ bụng cô bỗng nhiên lại đau.
Đau quá…
Cô theo bản năng nhìn xuống bụng, lại không ngờ thấy máu đang chậm rãi chảy xuống theo bắp đùi.
Cô sững người, siết chặt tay Dạ Đình Sâm bên cạnh, run rẩy gọi:
– Dạ Đình Sâm… Máu, bụng em đau quá…
Lúc này Dạ Đình Sâm mới nhận thấy cô không ổn, hắn vội vàng bế cô lên rồi vọt tới khoa sản.
– Em đừng sợ Yên Nhi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.
– Con… Đau quá…
Cô muốn nói hãy cứu đứa trẻ nhưng đau đến không nói nên lời được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, trán đã thấm đẫm mồ hôi, đôi môi thì mím chặt lại.
Dạ Đình Sâm nhìn mà càng hoảng, chỉ mong mình có thể nhận hết nỗi đau này thay cô.
Đến khoa sản hắn đặt Nhạc Yên Nhi lên giường rồi rồi quát gọi bác sĩ:
– Khám cho vợ tôi mau lên, cô ấy chảy máu rồi.
Bác sĩ thấy thế thì vội vã tiến hành cấp cứu.
– Đau quá, Dạ Đình Sâm…
Nhạc Yên Nhi khổ sở hô lên.
Cô nắm chặt tay hắn, móng tay đã cào rách cả da nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không để ý, một lòng nhìn cô.
– Nhẹ tay thôi, không thấy cô ấy đang đau à?
Hắn nhíu mày, giọng nói cũng đã run rẩy, còn ẩn chứa cả sự sợ hãi.
– Đã bắt đầu có dấu hiệu sinh non, nhưng may là đứa trẻ được bảo vệ rồi. Dù đã qua ba tháng nhưng thai nhi vẫn chưa hoàn toàn ổn định thế nên thai phụ nhất định phải nhớ không được quá mức kích động, điều này ảnh hưởng rất nhiều đến đứa trẻ, hơn nữa gần đây cô quá vất vả lao lực, đây mới là nguyên nhân chủ yếu.
– Giờ phải làm sao?
– Về phải chú ý điều dưỡng, tôi sẽ kê đơn cho, cứ dùng theo đúng liều lượng là được. Ngài Dạ ở đây với vợ mình đi.
Nhạc Yên Nhi vừa ổn định nhưng nghe thế khuôn mặt nhỏ lại tái nhợt, cô siết chặt tay Dạ Đình Sâm.
– Đừng sợ, anh sẽ luôn ở đây.
– Vâng, em biết mà.
Cô khẽ gật đầu, khóe miệng tràn ra ý cưới, thấy hắn lo đến mức này trong lòng cũng rất ấm áp.
Dịu dàng xoa bụng, cô nói nhỏ:
– Đây là lần đầu từ khi mang thai em cảm nhận được con mình, khí thấy máu em sợ lắm, chỉ sợ con sẽ bỏ mình mà đi. Anh nói xem Dạ Đình Sâm… con có bỏ mình không?
– Chúng ta còn có Vãn Vãn, thế nên với đứa trẻ này cứ tùy duyên đi, quan trọng nhất là em phải chăm sóc bản thân cho tốt.
– Nhưng mà em muốn có đứa con này, em nghĩ nó cũng muốn ra ngoài nhìn thế giới lắm. Mười bốn tuần là có thể kiểm tra xem là nam hay nữ rồi, chờ thêm hai tuần nữa là được, đến lúc đó mình cùng đi khám nhé?
– Ừ, em muốn gì cũng được, con trai con gái anh đều thích, đặt tên thì tùy em đấy.
– Lần này con phải mang họ anh, em mong là bé trai, về sau lớn lên có thể chăm sóc cho chị nó nữa.
Nhạc Yên Nhi nói một cách khó nhọc, đau đớn đến từng cơn khiến cô suýt nữa thì ngất đi, đến giờ vẫn chỉ đang cố gượng chống để chờ kết quả.
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cơ thể dựa vào Dạ Đình Sâm, chậm rãi lịm đi.
Hắn yêu thương vuốt nhẹ gò má cô, tim run lên từng cơn, thấy cô khổ sở thế này người đau lòng nhất là hắn.
Không cần biết đứa trẻ này có thể sống sót hay không, hắn chỉ lo cô không chịu nổi nữa.
Dạ Đình Sâm cầm tay cô thật chặt, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay nên Nhạc Yên Nhi ngủ rất ngon.
Dư San San cũng đến thăm cô mấy lần, mà hai người cũng đã làm lành, còn định đăng ký kết hôn, Nhạc Yên Nhi tỉnh lại đã nghe được tin tốt thế này nên tinh thần phấn chấn hơn hẳn, vội vàng giục họ đi mau đi, đừng mất thời gian ở bệnh viện nữa, kẻo chậm một lát là Dư San San lại đổi ý mất.
Dư San San không phản bác được nên đành đi đăng ký luôn hôm đó.
Khi xe dừng trước Cục daanh chính tim cô vẫn đang nhảy loạn lên, Bạch Kính Thần còn phải giúp cô mở cửa xe rồi đỡ cô ra ngoài, nhưng không ngờ cô lại nói:
– Đợi một chút, em hồi hộp quá, anh đợi em bình tĩnh đã.
Anh chỉ khẽ cười, dù sao đã đi đến tận bây giờ, cũng trải qua biết bao cực khổ, rốt cuộc sắp tu thành chính quả rồi, Dư San San vẫn chưa kịp phản ứng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng năm phút sau Dư San San vẫn chưa bình tĩnh, mười phút sau cũng vẫn chưa xong.
Cuối cùng cô nhỏ giọng bảo:
– Hôm nay hình như không phải ngày tốt đâu, hay hôm khác chúng ta lại tới nhé!
Bạch Kính Thần nhướng mày:
– Em đây là muốn đổi ý sao?
– Không phải, chỉ là chúng mình chọn một ngày lành rồi ăn mặc đẹp một chút, đến khi chụp ảnh mới đẹp được. Với lại em vừa xuất viện nên vẫn chưa khỏe hẳn, mặt mũi thì tái nhợt thế này, còn quên không makeup nữa. Thế này làm sao chụp ảnh cưới được?
Dư San San hoảng đến mức ăn nói lộn xộn hết cả.
Bạch Kính Thần bất đắc dĩ lên tiếng:
– Yên tâm, anh không chê em đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!