Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ thở dài, hắn nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi rồi nói:
– Để họ tự nói với nhau đi, chúng ta đi thôi.
Hắn nói rồi dắt cô đi khỏi đó.
Mà Dư San San lại không biết phải nói gì nữa.
Hơn một tiếng trước họ còn gặp nhau, cũng chẳng vui vẻ gì, chẳng lẽ đó là lần cuối của hai người sao?
Không cần…
Không thể như vậy được!
– Em không tin, không thể nào, em không tin…
Cô lặp đi lặp lại nhưng vẫn không có ai bước tới nói với cô mọi chuyện đều là giả thôi.
Đúng lúc này cửa phòng giải phẫu mở toang, một y tá chạy ra rồi nói:
– Bệnh nhân mất máu quá nhiều, nhanh chóng đến kho máu lấy thêm máu đi.
Cửa mở rồi đóng lại rất nhanh, bên trong rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không ai rõ.
Cô muốn cản y tá để hỏi tình huống nhưng họ đều lạnh lùng đẩy cô ra.
Dư San San chật vật ngã nhào xuống đất, sau đó cuộn người lại rồi rúc vào một góc, dùng ánh mắt e dè nhìn thế giới bên ngoài.
Cả vũ trụ như thể đã sụp đổ, không thể nào hàn gắn được nữa.
Cô khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, nước mắt rơi như mưa, đáng thương như con thú nhỏ đang không ngừng tự liếm láp vết thương của mình.
Nhạc Yên Nhi muốn tiến lên an ủi nhưng lại bị Dạ Đình Sâm ngăn cản.
– Chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết đi.
– Nhưng San San chỉ mới khỏe lại thôi, cứ khóc mãi thế này làm sao được, em không nhìn nổi nữa rồi.
– Ai cũng phải trả giá cho hành động của mình! Hơn nữa em cho rằng khuyên giải thì cô ta sẽ thoải mái hơn sao? Cứ để cô ta ở đó chờ đi.
Chờ đợi…
Giày vò đến mức nào cô là người rõ ràng nhất, Dạ Đình Sâm đã nhiều lần đứng giữa lằn ranh sống chết nên chính cô cũng có chút sợ hãi với bệnh viện.
Sợ nhất không phải là chờ đợi mà là thất vọng, không đợi được đến cuối cùng.
Dư San San mở to mắt nhìn y tá cầm từng túi máu đi qua trước mặt mình, cô cảm giác mọi chuyện rất xa lạ, rất đáng sợ, bản thân mình không thể tìm lấy một nơi nào an toàn hết.
Không thể tin nổi Bạch Kính Thần cứ thế rời xa cô.
Cuối cùng tin cô được nhận liệu có phải là chuẩn bị hậu sự hay không?
Cảm giác chuếnh choáng ập đến nhưng cô vẫn kiên cường chịu đựng.
Vừa mới bệnh nặng dậy nên cô còn rất yếu.
Răng cắn chặt lại máu đã rỉ ra, tràn ngập khoang miệng.
Cô gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng.
Không thể gục xuống.
Bạch Kính Thần vẫn đang chờ cô, khi anh ra ngoài chắc chắn sẽ muốn thấy cô đầu tiên.
Nhưng đầu cô nặng trĩu rồi.
Vết thương trên đầu lưỡi lại từ từ rách ra, màu đỏ tràn qua khóe môi, trượt xuống dưới.
Cô chỉ có cách ngu ngốc thế này!
– Cô ấy đang cắn lưỡi kìa!
Nhạc Yên Nhi hoảng hốt hô lên rồi vội vàng giục Dạ Đình Sâm cứu người.
– San San!
Trước khi cô ngất đi có người điên cuồng gọi tên cô.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lúc Dư San San tỉnh lại cô cũng không biết mình đang ở trong mộng hay hiện thực nữa.
Rất muốn mở to mắt nhưng có thứ gì đó che đi ánh sáng của cô.
Lúc muốn hất văng nó ra thì lại nghe thấy một giọng nói xót xa vang lên bên tai.
– Nếu em tháo nó xuống sẽ không nghe được tiếng của anh nữa đâu.
Tay Dư San San run lên, kinh ngạc quay người về phía có tiếng nói, vì giọng anh vang lên từ đằng sau cô.
– Bạch Kính Thần?
– Anh đây.
Anh nhẹ nhàng đáp lại.
Lời này khiến mũi cô cay xè.
Một câu này cô đã đợi rất lâu rồi, vẫn luôn muốn được nghe Bạch Kính Thần lặp lại một lần, giờ cũng đã thỏa ước nguyện.
– Anh vẫn luôn ở đây, em không cần anh thì anh vẫn ở đây. Lúc em cần anh càng muốn ở đây. Tới giờ đều là em đẩy anh ra, còn anh cứ mãi đuổi theo em, đây là thói quen rồi. Em tổn thương anh theo thói quen, anh yêu em cũng theo thói quen, nhưng thói quen cũng có khi phải thay đổi. Nếu anh thật sự phải đi thì em sẽ giữ anh lại chứ?
– Em không muốn anh chết?
– Không phải sống chết mà là nếu anh bỏ đi thì sao?
Bạch Kính Thần nhỏ giọng hỏi lại, thanh âm run rẩy trong bi thương.
Nghe thế nước mắt Dư San San chậm rãi chảy xuống, thấm ướt miếng vải trên mắt.
Giống như có gió lướt qua, khiến khuôn mặt trở nên lạnh cóng.
Cô nói không nên lời, chỉ khóc mãi không ngừng.
Thấy cô lựa chọn im lặng nên Bạch Kính Thần xoay người định đi.
Tiếng bước chân rơi vào tai, có lẽ vì không nhìn thấy gì nên tiếng động đó mới được phóng đại lên, mạnh mẽ giẫm nát đáy lòng cô.
Cô nghe phương hướng rồi vội bước tới theo bản năng.
Cũng thành công nắm được vạt áo anh.
Bạch Kính Thần khuỵu xuống, nhìn cô vẻ khó tin:
– Em không muốn anh đi ư?
– Đưa em đi cùng, dù anh đến thiên đường hay đị ngục em cũng theo anh.
Dư San San hít thật sâu, kiên định lên tiếng.
Đời này anh đi đâu cô theo đó.
Nhà anh ở đâu thì nhà cô chính là ở đó.
– Anh đưa em vào địa ngục cũng không sợ sao?
Giọng đàn ông trước sau vẫn dịu dàng như cũ.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang rất gần, có lẽ chỉ còn cách mình có một bước.
Bàn tay anh hơi lạnh, có lẽ vì cái chết thế nên khi chạm vào mặt cô khiến cô giật mình rụt người lại.
Động tác của anh rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng, hơi thở dừng trên mặt cô nhưng lông chim phất qua.
Dư San San giơ tay nắm lấy rồi cười nói:
– Em không sợ, vì đã có anh rồi.
– Nếu anh… muốn dẫn em vào giáo đường kết hôn thì sao, chúng ta đến Cục dân chính đăng ký thì sao?
Bạch Kính Thần nhỏ giọng hỏi cô.
Nghe thế nháy mắt Dư San San cứng đờ người.
Anh nói thế là có ý gì?
Lúc này Bạch Kính Thần cũng kéo mảnh vải bịt mắt của cô xuống, dù đã nhìn được nhưng cô vẫn không dám mở mắt.
– Dư San San, anh hỏi lại một lần nữa, nếu anh muốn dẫn em vào giáo đường kết hôn thì sao, chúng ta đến Cục dân chính đăng ký thì sao, em có sợ không? Nếu sợ thì hãy buông tay để anh đi, như ý em muốn.
Lời này vừa dứt như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng.
Đau đến chết lặng.
Cô không dám mở mắt ra, vì sợ hãi, cũng vì do dự.
Bạch Kính Thần chỉ đành cười khổ:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!