Cô ta cúi đầu, dù không muốn chấp nhận nhưng đã đến nước này cũng chỉ có thể ép mình phải nhận.
– Em không hiểu em thua ở đâu.
Cô ta bối rối khuỵu xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, cuộn tròn người lại.
Thấy cô ta thế này Bạch Kính Thần cũng rất thương xót, nhưng đó là tình thương giữa bạn bè mà thôi.
Thất ra không có thắng thua gì ở đây hết, chỉ là anh không yêu cô ta, người yêu và không yêu sao có thể so sánh với nhau chứ?
Anh che ngực, máu tươi tràn ra, nhỏ tí tách xuống nền nhà.
Đỏ đến chói mắt.
Chờ khi Catherine bình tĩnh ngẩng đầu lên thì mới thấy Bạch Kính Thần vẫn đứng trước mặt mình, vết thương trên ngực không ngừng chảy máu, dưới sàn máu cũng đã đọng lại thành một vũng nhỏ.
Cô ta hoảng hốt mở to mắt, vội vàng bò dậy rồi lao tới chỗ anh.
– Anh… Sao anh không gọi bác sĩ hả?
– Có mình em ở đây khóc thì lẻ loi quá, anh lo lắm. Anh là bạn của em, cũng là kẻ thù nữa, nhưng lúc này không nên bỏ mặc em mà đi đúng không?
Lời này thốt ra đều là vì trách nhiệm của một người đàn ông.
Làm sai thì phải dũng cảm đối mặt.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, trái tim Catherine đau thắt lại, cô ta mím môi, không nói thành lời.
Đỡ anh đi tìm bác sĩ trị thương mà cô ta cứ khóc mãi không ngừng được.
Vết thương của Bạch Kính Thần cũng không đáng ngại, chủ yếu là do để lâu, miệng vết thương dài khoảng ba phân, lại mất nhiều máu nên người mới uể oải thôi.
Dù sao cũng là vết thương ngay chỗ trái tim.
Uống thuốc xong anh cũng thiếp đi, nhưng rõ ràng là ngủ không được ngon, mày cứ nhíu lại, có khi còn mê man rồi gọi tên Dư San San.
Anh yêu cô đã vượt qua cả tính mạng của mình.
Cô ta thua ở điểm nào chứ.
Khi người đàn ông này còn đa tình cô ta không nỡ ra tay, chờ đến lúc anh chuyên tình thì cô ta cũng thua rồi.
Hẳn là cô ta nên nghĩ mọi cách đưa anh về Canada, như thế anh sẽ không thể gặp Dư San San được.
Rốt cuộc là số mệnh an bài hay tại bản thân không cố gắng, cô ta cũng không rõ nữa, dù sao giờ cũng chẳng thay đổi được gì nữa.
– Em vẫn luôn tự nói với mình ta vô cùng xuất sắc, bỏ qua em là vì anh không có phúc, từ nay về sau anh cũng không có cái phúc này đâu. Đúng là em vẫn không nên gặp anh thì hơn, vừa thấy anh là trái tim em đã không kiểm soát được rồi. Lần này em tới chỉ muốn tạm biệt anh thôi, không ngờ em lại khiến mọi chuyện rối tung lên thế này.
Nghe nói Dư San San vì muốn quên một người mà đi du lịch khắp nơi, em cũng muốn thử xem thế nào. Lần này em từ bỏ, nhưng anh vẫn không yêu em. Đừng lấy nhiều lý do thế làm gì, chỉ một câu không yêu của anh là đủ để tim em tan nát rồi.
– Bạch Kính Thần, em hận anh, em yêu anh, em luôn nghĩ tới anh, em căm ghét anh, em… nhưng bất kể là cảm xúc thế nào thì trong lòng em cũng chỉ có mình anh! Cuối cùng em chỉ muốn nói một câu, em yêu anh, xin lỗi, từ giờ em sẽ rời xa anh.
Nói xong cô ta cúi người, đôi môi mềm mại nhưng tái nhợt chậm rãi ấn lên.
Nụ hôn này rất dài.
Cuối cùng nước mắt rơi ướt nhẹp gò má Bạch Kính Thần.
Catherine nhắm mắt quay đi, không dám nhìn thêm chút nữa.
Khi cửa phòng đóng lại trái tim cô ta cũng hoàn toàn tan vỡ.
Ra đi mà không có một tia hy vọng nào chính là tuyệt vọng nhất.
Đứng trước cửa phòng bệnh của Dư San San một lúc lâu nhưng cô ta vẫn không đi vào.
Cô ta không tốt bụng như thế, người đàn ông mình yêu lại vì một người phụ nữ khác mà vứt bỏ mình thì cô ta không thể vui vẻ gặp gỡ rồi tỏ ra quan tâm người kia được.
Thôi, cũng phải đi rồi, chẳng cần lưu luyến gì nữa.
Catherine cắn môi, bước nhanh bỏ đi, sắc mặt càng lúc càng tái.
Lúc Bạch Kính Thần tỉnh lại đã là nửa đêm, người ngồi canh bên giường anh là Dạ Đình Sâm.
Hắn ngồi trên ghế salon, nhàn nhã đọc sách nhưng ánh mắt lại đặt trên điện thoại di động.
Đã một phút ba mươi giây trôi qua mà sao người kia còn không trả lời tin nhắn chứ?
Hai phút!
Bạch Kính Thần nén cơn đau trên ngực, cố chống mình dậy.
– Sao anh lại ở đây?
Đúng lúc này Nhạc Yên Nhi gửi một tin nhắn thoại tới.
– Đừng nói gì hết, vợ tôi gửi tin nhắn thoại đây này.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc nói xong nhấn nút nghe mới phát hiện tin nhắn là giọng của Vãn Vãn.
“Mẹ đang đi lấy quần áo để tắm rửa rồi, không nói chuyện với ba nữa đâu. Daddy chăm sóc chú Bạch cho tốt nhé, cố lên!”
Mặt Dạ Đình Sâm nháy mắt đen xì, gửi lại một tin nhắn thoại.
“Nhắn mẹ tắm xong thì nhắn cho ba, ba chờ đấy.”
“Rồi rồi, mẹ bảo ba mươi phút nữa sẽ nói chuyện với ba!”
Tin nhắn kết thúc Dạ Đình Sâm mới lưu luyến đặt điện thoại xuống, hắn nhìn Bạch Kính Thần rồi nói:
– Cậu tỉnh rồi à, bác sĩ bảo cậu không có vấn đề gì,chú ỷ nghỉ ngơi là được. Bên chỗ Dư San San có y tá trông rồi, không cần lo đâu.
– Em đi nhìn cô ấy một cái.
Bạch Kính Thần đứng dậy định xuống giường, Dạ Đình Sâm không ngăn cản mà định đỡ nhưng anh lại nói:
– Không cần đâu, em tự đi được. Em tốt bụng nhắc anh nhé, đừng tin cái nửa tiếng của phụ nữ, có thể là phải mất một giờ đấy.
– Yên Nhi… chắc không thế đâu.
– Phụ nữ trên đời đều giống nhau hết.
Bạch Kính Thần cười đáp.
Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn đồng hồ, hai phút đã trôi qua.
Hắn lại tiếp tục đọc báo, nửa tiếng trôi qua rất nhanh, không cần nhìn chằm chằm đồng hồ nhưng hắn vẫn dự tính rất chuẩn, vừa mở điện thoại lên thì đúng ba mươi phút.
“Mommy của con đâu rồi?”
“Mẹ đang tắm.”
“Bao giờ mới xong?”
Sau đó… đá chìm đáy biển.
Dạ Đình Sâm đợi thêm một phút vẫn không có tin nhắn trả lời, đợi năm phút vẫn không có tin nhắn, đợi mười phút…
Mặt hắn đã đen xì.
Vội vã gọi điện về nhà, nhưng không ai bắt máy.
Chờ đến bốn mươi phút sau Nhạc Yên Nhi mới nghe máy, giọng vẫn hổn hển.
– Ngại quá, vừa rồi em đang tắm, đến giờ vẫn chưa sấy tóc nè?
– Không phải đã bảo là ba mươi phút sao?
Dạ Đình Sâm đang không vui nên giọng điệu cũng tỏ ra khó chịu, rõ ràng là đang thể hiện để Nhạc Yên Nhi biết mà dỗ dành.
Cô bất đắc dĩ nói:
– Bác sĩ dặn em không được kích động.
Dạ Đình Sâm hoàn toàn nản lòng, tốt thôi, giờ địa vị của hắn ở nhà cũng không khác Evan là mấy, đã không có tư cách bắt Nhạc Yên Nhi phải dỗ nữa rồi, thôi thì tự mình giác ngộ sớm, đi dỗ dành vợ yêu vậy.
– Sáng mai anh về đón em, em ngủ một mình phải ngoan nhé, bảo Vãn Vãn về phòng ngủ sớm đi, bà bầu cần nghỉ ngơi nhiều vào.
Giọng đàn ông trầm thấp dịu dàng, tỉ mỉ dặn dò.