Cô chờ một lát thì Catherine cũng tới, sắc mặt có vẻ rất mệt mỏi, cô ta mới từ bệnh viện tới thẳng đây.
Bạch Kính Thần đau đớn đến phát bệnh nên mới bỗng dưng ngất xỉu, giờ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm thế nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Với tình trạng sức khỏe thế này cũng không thể để anh tham gia hôn lễ ngay lập tức nên đành dời lại ngày cưới.
Còn dời đến khi nào thì phải đợi Bạch Kính Thần tỉnh lại mới tính tiếp.
Lúc Catherine kể rõ mọi chuyện Dư San San chỉ có thể tự nắm chặt tay mình, sau đó cô hít sâu một hơi nhưng không mở miệng hỏi thăm tình hình.
Chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình, cô không được biết, cũng chẳng có tư cách để biết.
Chuyện được kể xong cả hai đều im lặng.
Lặng lẽ chết chóc bao trùm khắp phòng.
Cuối cùng vẫn là Dư San San cố lấy dũng khí lên tiếng trước:
– Cô tìm tôi chắc không phải chỉ để nói những lời này chứ?
Catherine nhìn cô chằm chằm rồi đáp:
– Xin cô hãy rời khỏi đây.
Cô đã đoán trước sẽ có chuyện này thế nên không hề tỏ ra kinh ngạc, thậm chí còn bình thản gật đầu:
– Tôi biết, vốn tôi không nên có mặt ở đây, mai tôi sẽ về nước.
– Không, giờ hãy đi luôn đi. Tôi sẽ đặt vé cho cô, đợi cô về đến thành phố A là nửa đêm, vừa hay có thể nghỉ ngơi luôn.
Cô ta kích động thốt lên một tràng.
Dư San San lúc này mới tỏ ra kinh ngạc.
Vẫn biết mình sẽ rời đi nhưng không ngờ lại gấp gáp thế này.
– Ừ, giờ tôi sẽ đi luôn.
– Để tôi tiễn cô, tôi cũng sẽ đặt vé cho cô.
– Không cần, cảm ơn đã đón tiếp.
Dư San San thản nhiên từ chối rồi đứng dậy xách vali rời đi.
Catherine nhìn theo bóng cô ra cửa, trong lòng không rõ đang có cảm xúc gì, càng chứng kiến Dư San San và Bạch Kính Thần đau khổ cô ta lại càng cảm thấy mình như một tên trộm.
Đánh cắp hạnh phúc của họ, thế nhưng chính cô ta cũng không thấy vui vẻ gì.
Vì sao đã lấy được rồi mà vẫn khổ sở thế này.
– Xin lỗi.
Cô ta cay đắng thốt lên.
Dư San San vừa bước ra đến cửa, nghe được câu này cũng chỉ xót xa mỉm cười:
– Tôi mới là người cần xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên tới đây, xin lỗi đã khiến hôn lễ của hai người phải dời lại, vô cùng xin lỗi. Có lẽ… tôi nên hoàn toàn biến mất trong đời anh ấy mới đúng.
Nói xong cô lập tức xách vali đi thẳng ra ngoài.
Nước mắt Catherine đã ướt khóe mi nhưng vẫn kiên cường không rơi xuống.
Cô ta không nói tại sao Bạch Kính Thần lại trở thành thế này, nếu không Dư San San sẽ hiểu tiếng xin lỗi này từ đâu mà có.
Dư San San lên một chiếc taxi rồi đặt vé máy bay vào hai giờ sáng. Từ giờ đến lúc đó cô vẫn còn rất nhiều thời gian.
Lúc không biết đi đâu bỗng nhiên cô lại nghĩ tới một nơi.
– Tới nhà thờ Christ Church Cathedral.
Cô nói bằng thứ tiếng Anh chuẩn mực.
Lát sau taxi dừng trước cửa nhà thờ đó.
Màn đêm phủ lên khung cảnh một bầu không khí hết sức trang nghiêm, trong giáo đường vẫn sáng đèn nhưng cửa chính thì đã đóng từ lâu.
Cô cứ đứng trước cửa nhìn rất lâu.
Đây là nơi Bạch Kính Thần sẽ cử hành hôn lễ, cô lại có thể tới sớm một chút, nhìn ngắm xung quanh, thật tốt!
Kết hôn ở đây chắc chắn sẽ được Thượng đế phù hộ.
Cô nhắm mắt lại rồi chân thành cầu nguyện:
– Thượng đế, xin cho Bạch Kính Thần sớm khỏe lại, con xin chịu tất cả mọi khổ đau, dù sao con cũng đã quen rồi!
Khóe mắt đã ươn ướt, cô chớp mi, nước mắt chậm rãi tràn xuống.
Nhìn thật kỹ nơi này lần cuối rồi cô mới quay người rời đi.
Taxi đi thẳng ra sân bay, chỉ cần lấy vé rồi lên máy bay, ngủ một giấc là đã về tới thành phố A.
Chuyến đi này cứ như một giấc mộng.
…
Trong giấc mơ của Bạch Kính Thần luôn có một cô gái đang cười, nụ cười rạng rỡ như hoa như mộng.
Nhưng anh lại không thể tới gần cô ấy.
Hai người cách nhau rất xa, xa đến mức anh có đuổi theo thế nào cũng không với tới được.
Bên tai anh vang lên đủ loại âm thanh hỗn độn.
“Cô ta đã bỏ rơi cậu!”
“Cô ta không yêu cậu!”
“Cô ta là một kẻ vô cùng tàn nhẫn.”
“Cậu hận cô ta! Hận tới mức không thể giết chết cô ta. Cậu cũng không còn yêu cô ta nữa, người cậu yêu bây giờ là cô gái cậu sắp cưới, tên cô ấy là gì…”
Có người đang hỏi anh.
Người con gái mà anh sắp cưới ư? Tên cô ấy là gì?
Tên cô…
Là Dư San San!
– Dư San San!
Bạch Kính Thần thì thào trong cơn mê man, sắc mặt vặn vẹo vì đau đớn, nắm tay anh siết chặt lại như thể đang giãy giụa để thoát khỏi mộng cảnh.
Diệp Quân Nghi lo lắng hỏi bác sĩ:
– Giờ phải làm sao đây bác sĩ? Sao nó vẫn không quên được Dư San San?
– Ý chí của cậu ấy rất kiên định nên tôi không tìm được lỗ hổng nào để xâm nhập hết. Lần đầu thôi miên có kết quả rất tốt, nhưng vì tôi có chút thiếu sót nên giờ rất khó để làm lại lần thứ hai.
– Tôi không cần biết, tôi bỏ tiền mời ông đến không phải để nghe những lời vô nghĩa thế này. Bất kể ông dùng cách nào cũng phải thành công cho tôi!
– Này… thôi được rồi, tôi sẽ cố hết sức xem sao!
Bác sĩ bất đắc dĩ phải đồng ý.
Catherine đứng ngoài cửa nhìn Bạch Kính Thần đau đớn giãy giụa trên giường bệnh mà miệng vẫn không ngừng gọi tên Dư San San thì nước mắt đã rơi đầy mặt, trái tim cũng quặn thắt lại.
– Buông tha cho anh ấy đi… Anh ấy đã đau đớn lắm rồi…
Rốt cuộc cô ta không chịu nổi nữa.
Catherine không thể tiếp tục trơ mắt đứng nhìn thế này, dù lời này cũng có ý nghĩa cô ta sẽ phải từ bỏ Bạch Kính Thần, thế nhưng… người đàn ông này không hề yêu mà lại cưới cô ta thì rốt cuộc ai mới là kẻ bị tổn thương cơ chứ.
Cô ta không muốn một người đàn ông không đặt trái tim ở chỗ mình, như thế… vẫn là tình yêu, vẫn là hôn nhân được sao?
Sắc mặt Diệp Quân Nghi rất khó coi, bà vội cắt lời cô ta:
– Sao con lại nói thế, như con bây giờ là thấy chết mà không cứu đấy. Chẳng lẽ cứ để nó và Dư San San ở bên nhau rồi tự hủy hoại cả đời mình sao?
– Nhưng bắt anh ấy đau khổ sống hết một đời thế này mà cũng gọi là sống ư?
Nước mắt rơi xuống, không rõ là khóc thay anh hay khóc cho chính mình.
Diệp Quân Nghi giận dữ quát lên:
– Ta không cần biết, ta chỉ muốn con trai mình thôi! Bác sĩ nhất định phải cứu nó! Nếu ông không làm được tôi sẽ mời người khác, bằng giá nào cũng phải thành công!
Bà nói xong hầm hầm bỏ ra ngoài, lúc đi qua Catherine cũng không hề tránh làm cô ta bị đụng lui lại một bước.
Catherine vào trong phòng bệnh, định chạm vào tay anh nhưng vừa giơ tay ra đã bị anh nắm chặt.
– San San, em đừng rời xa anh. Chờ anh một chút, chờ anh đuổi theo em…
Giọng hắn yếu đuối như một đứa trẻ.
Catherine đã khóc không thành tiếng, mãi sau mới tìm lại được thanh âm của mình.
Cô ta không giãy ra, dù biết bản thân chỉ là kẻ thay thế cũng vui vẻ chịu đựng.