– Cô ấy không hề hại con, đều là con cam tâm tình nguyện!
– Đồ khốn nạn!
Diệp Quân Nghi tức tới run người:
– Giữa ta và phụ thân con rốt cuộc có tình yêu hay không ta không nói được, nhưng giữa chúng ta vẫn còn tình mẹ con, con chính là một miếng thịt trên người ta, ta nuôi con lớn thế này chẳng lẽ là để con cùng một con đàn bà tầm thường cả đời bên nhau trong một căn phòng tồi tàn ư? Ta không mong con chăm sóc chúng ta lúc tuổi già, nhưng con thì sao? Lúc con không chốn dung thân thì phải làm thế nào?
– Mẫu thân, con chỉ muốn có Dư San San!
– Được lắm, con dám muốn thì ta dám hủy! Thế nhưng ta cũng có thể lùi một nước, con chỉ cần trở về lấy vợ, để nhà ta có người nối dõi, con của con ta sẽ nuôi, từ nay về sau con muốn làm gì ta cũng không cản con nữa!
– Con không làm được.
Bạch Kính Thần siết chặt tay, quyết đoán lên tiếng.
Diệp Kinh Nghi kinh hãi nhìn anh, chính bà đã nhượng bộ rồi, thế nhưng… anh vẫn nói mình không làm được.
– Con đã giao hết trái tim cho một người, con không thể kết hôn với người khác được, con chỉ có thể lấy cô ấy làm vợ thôi.
– Vậy không kết hôn cũng được, con chỉ cần cho ta một đứa cháu thôi, được chứ?
– Không được, trừ con của San San thì con sẽ không có đứa con nào khác hết!
– Con…
Rốt cuộc bà không nhịn nổi nữa, thẳng tay tát mạnh lên mặt đứa con này.
– Con dám nói thế nữa ta sẽ khiến Dư San San chết không chỗ chôn, con tin không.
– Đừng mà mẫu thân ——
– Đừng sao? Nếu thế mai hãy đi cùng ta!
Diệp Quân Nghi không cho anh một cơ hội nào nữa, sau khi nói xong bà lập tức bỏ đi.
Cửa phòng đóng lại, cũng bị khóa kỹ, xem ra đã quyết ý không để anh rời đi.
Bạch Kính Thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nắm tay siết chặt lại khiến gân xanh nổi hết lên, các đốt ngón tay trắng bệch ra, dùng nhiều sức quá mà chúng con run lên khe khẽ.
Anh cứ đứng như thế, rất lâu.
Ở phòng bên cạnh Diệp Quân Nghi theo dõi mọi hành động của con mình qua camera giám sát, thấy nó yếu đuối thế này bà không nhịn được thở dài.
– Phu nhân, làm thế này… có quá lắm không?
Thư ký cũng thấy không đành.
– Nếu không dùng cô gái kia uy hiếp sao nó có thể đi cùng tôi chứ? Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, không thể để nó vì một người đàn bà mà vứt bỏ cả tương lai được!
– Thiếu gia… yêu đến tận xương thế sợ rằng rất khó dứt tình, tôi sự phu nhân dùng cách cực đoan quá dễ dẫn đến phản tác dụng.
– Haizz…
Nghe thế bà cũng buồn rầu xoa thái dương, cảm thấy đầu đau vô cùng, trước đây dù vẫn muốn con trai mình tìm một cô gái rồi sống yên ổn, giờ anh cũng đã làm đúng như thế, chỉ là…
Cô gái kia cũng không có gì không tốt, nhưng quan trọng là cô không thể kéo dài hương hỏa cho nhà họ Bạch thôi!
Lúc này điện thoại của bà vang lên, là Bạch Kính Thần gọi tới.
Lập tức bà vui như mở cờ trong bụng, vội vàng nghe máy.
– Con… nghĩ kỹ rồi sao?
– Con đồng ý đi theo người, nhưng… con muốn gặp Dư San San một lần cuối.
– Không được! Ta không thể để con đi gặp cô ta!
Diệp Quân Nghi lạnh lùng từ chối.
– Tốt thôi, con muốn cô ấy tới tham dự hôn lễ của con và Catherine, được chứ?
Bạch Kính Thần nhẹ nhàng lên tiếng:
– Nếu chuyện này mẫu thân cũng không làm được thì đừng mong con sẽ cưới bất cứ ai, cũng đừng hòng có cháu chắt gì hết.
– Con… con muốn tra tấn ta, tra tấn chính mình đến thế sao! Cô ta có đáng không?
– Đáng!
Bạch Kính Thần đáp rất nhanh, trong chớp mắt Diệp Quân Nghi có cảm giác không thể thở nổi nữa.
– Vì cô ấy thì làm gì cũng đáng, cô ấy dạy con thế nào là yêu, cô ấy khiến con cảm nhận được vui sướng, đau đớn, phẫn nộ… Cô ấy từng làm con tổn thương nhưng con vẫn vui vẻ chấp nhận, giống như uống rượu độc giải khát.
Mẫu thân có hiểu được cảm giác của con không? Người hiểu thế nào là bị tổn thương đến mức trái tim vỡ vụn nhưng… vẫn nhung nhớ khôn nguôi không? Con bất hiếu, nhưng… yêu chính là yêu, con… không có cách nào khác!
Bạch Kính Thần nói rất nhiều, mỗi câu đều như xất muối vào lòng mình.
Lúc nói chuyện từ khóe mắt anh còn chảy xuống hai dòng lệ.
Thấy cảnh này qua màn hình giám sát Diệp Quân Nghi thật sự kinh ngạc.
Mãi lâu sau cũng không thể thốt lên lời.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng Dư San San, không biết từ khi nào đã đặt cô vào tim mình, qua nhiều năm cô sớm đã mọc rễ nảy mầm trong đó.
Muốn hoàn toàn quên được cô trừ khi phải nhổ tận góc, không cần trái tim này nữa.
Cuối cùng Diệp Quân Nghi vẫn phải thỏa hiệp:
– Được, con hứa với ta thì ta cũng hứa với con, nếu con dám vì con đàn bà kia mà làm gì ngốc nghếch thì đừng trách ta không khách sáo!
Bà tắt máy, không khí bỗng trầm xuống, bi thương nồng đậm tràn ra.
Bạch Kính Thần đi rồi nhưng Dư San San thì vẫn phải sống.
Cô vốn nghĩ bản thân không biết đau nhưng trong đêm khuya bừng tỉnh khỏi cơn mơ lại phát hiện trên mặt đều là nước mắt.
Nhìn bóng tối dày đặc xung quanh cô nhỏ giọng nói:
– Anh yêu, anh nhất định phải hạnh phúc đấy, em cũng sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ sống thật vui vẻ để anh hận em! Như vậy em mới được an ủi là anh vẫn nhớ đến mình!
“Trái tim cô không phải làm từ băng mà vốn là sắt thép, căn bản không thể nào nung chảy được. Tôi cho cô thêm bao nhiêu ấm áp cô cũng không thể cảm nhận được!”
“Tôi không phải con người sao? Cô không cần biết tôi cảm thấy thế nào mà cứ thế làm tổn thương tôi ư?!”
“Chỉ dựa vào cô mà cũng muốn chết trên tay tôi sao, cô không xứng!”
“Tôi nguyền rủa cô, Dư San San, nguyền rủa cô cả đời không được ai đối xử tốt hết, vì cô không xứng!”
Từng lời anh nói cứ vang lên bên tai, như kim châm không ngừng đâm vào trái tim cô.
Vỡ nát, có lẽ chính là như vậy.
Cô khiến anh ra đi trong căm hận, chính mình quá mức tàn nhẫn.
– Em sai rồi! Em sai rồi! Em sai rồi!
Rốt cuộc cô không kìm chế được nước mắt nữa.
– Bạch Kính Thần, Bạch Kính Thần, Bạch Kính Thần, Bạch Kính Thần…
Liên tục gọi tên anh, vô số lần, thân thể theo vách tường từ từ ngã xuống, cuối cùng cuộn người lại dưới sàn.
Lần này người đàn ông yêu cô sâu sắc kia không thể xuất hiện trước mặt cô rồi giơ tay ra và nói “Có anh đây” nữa rồi.
Cô cuối cùng cũng đã vứt bỏ Bạch Kính Thần, trong lòng đau đến mức thở cũng không nổi nữa.
Khóc mãi đến khi trời sáng, ánh mặt trời chiếu qua cửa cổ, khóe mắt cô đã khô khốc, nước mắt không còn để rơi nữa.
Hôm sau thấy cô Lâm Đông Lục cũng phải kinh hãi, bởi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã trắng bệch nhưng lại vẫn quật cường đứng thẳng trước mặt anh, giống như con nhím cuộn tròn cơ thể lại, không để ai thấy được nơi bụng mềm mại nhất của mình, mà trước mắt… toàn là gai nhọn.
Cô… như thể đã hoàn toàn thay đổi.
Thật xa lạ!
– Cô sao thế?
Lâm Đông Lục lo lắng hỏi thăm.
– Không sao, tôi ổn lắm, tay trái tôi hoạt động được rồi, tôi không cần nghỉ thêm nữa đâu.
– Đây là ý của cô hay của Bạch Kính Thần?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!