Bạch Kính Thần nghiêm túc nói:
– Chắc chắn bọn chúng có để lại địa chỉ và số điện thoại, bây giờ chúng ta đi tìm, nhất định sẽ cứu được ông ấy ra!
Anh mở tờ giấy ra, quả nhiên trong đó có một số điện thoại, hai người gọi đi, đối phương cho họ một địa chỉ, cả hai nhanh chóng đi tới đó.
Đó là một nhà kho dưới lòng đất, bên trong âm u ẩm ướt, thường có chuột chạy qua, múi hôi thối bốc lên khiến người ta buồn nôn.
Hai người vừa mới đi vào thì đèn bên trong đột nhiên bật sáng, ánh sáng mạnh chiếu đến khiến họ không mở mắt ra được.
Đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng hai người mới nhìn thấy ở chính giữa có một người bị trói tren ghế, người đó bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chỉ còn thoi thóp thở, đó chính là Dư Thành Quốc.
– Ba!
Dư San San hét lên, cô đang muốn xông lên thì từ sau đống hàng hóa hai bên có mấy tên cao to bước ra.
Bọn chúng đều mặc áo cộc tay màu đen, trên cánh tay xăm hình mặt người nhe răng trông vô cùng đáng sợ.
Người đi ra sau cùng là một tên chột, trên người diện cả cây đen, trông có vẻ giống dân giang hồ.
Bạch Kính Thần hoàn toàn không để lũ người này vào mắt.
Nếu nói đến ông trùm xã hội đen thì gia tộc William chắc chắn thuộc hàng cao nhất, nhưng dù William đứng ngay trước mặt anh cũng không sợ, chẳng lẽ còn sợ mấy tên lưu manh này sao?
Anh kéo Dư San San ra sau lưng, lạnh mặt hờ hững nói:
– Ra điều kiện đi.
– Sảng khoái đấy, tao thích như thế, dễ chịu hơn lão già lằng nhằng này nhiều!
Tên chột mắt bước lên trước, gã thấy chướng mắt Dư Thành Quốc nên liền tát cho ông ta một phát.
Máu tươi tràn ra, mấy cái răng bắn ra ngoài, nhưng Dư Thành Quốc vẫn rũ đầu xuống, chỉ ‘hự’ một tiếng rồi không có tri giác nữa.
Dư San San thấy cảnh này thì sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cô hét lên:
– Ông làm cái gì thế?
– Ồ, đau lòng như thế à, lão già này nợ bọn tao nhiều tiền lắm đấy, tao sợ chúng mày không có tiền mà trả đâu.
– Ông không nói thì sao biết chúng tôi không có tiền trả.
– Ba trăm vạn, hai trăm năm mươi vạn tiền gốc, năm mươi vạn tiền lãi.
Hai trăm năm mươi vạn tiền gốc ư?
Từ lúc nào ông ta có nhiều tiền như thế, nhiều hơn tận một trăm vạn rồi?
Nhưng lúc này Dư San San không có tâm trạng để so đo chuyện đó nữa, cô chỉ có thề nhìn sang Bạch Kính Thần với ánh mắt cầu cứu.
Bạch Kính Thần không hề nhíu mày, nói:
– Tôi có thể trả tiền cho ông nhưng nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho bất cứ ai trong số mấy người đâu!
Anh lấy ra một tấm thẻ phụ từ trong ví tiền ra.
Tên chột thấy anh trả một lèo số tiền lớn nhẹ nhàng như thế thì không khỏi thấy kinh ngạc, xem ra đây là người có tiền.
Lão ta cười hố hố, lập tức thay đổi thái độ ngông cuồng lúc nãy, vội vàng bảo đàn em cởi trói, có người lấy máy pos ra cà thẻ.
Món nợ được trả sạch sẽ.
Dư San San đỡ lấy Dư Thành Quốc, không ngừng gọi tên ông ta trong sự lo lắng, tuy nhiên không có tác dụng gì.
– Đưa ba em về trước đã!
Bạch Kính Thần lập tức cõng Dư Thành Quốc trên lưng rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Ông ta bị đánh gãy hai cái xương sườn, đứt ba ngón tay, toàn thân đầy rẫy vết thương, vết máu loang lổ.
Sau khi truy hỏi Dư San San mới biết, một trăm vạn dư ra đó là Nhạc Yên Nhi cho ông ta.
– Sao…sao ông ấy có thể tồi tệ như thế? Bao nhiêu tiền như thế mà ông ta tiêu mấy hôm là hết sạch! Tại sao em lại có người thân như thế chứ!
Dư San San ngồi sụp xuống trước cửa bệnh viện, sống lưng dán sát vào tường, từ từ trượt xuống.
Cô dùng sức ôm lấy đầu, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Bạch Kính Thần thấy thế liền tiến lên ôm lấy cô:
– Anh đưa em đến chỗ Nhạc Yên Nhi, anh ở bệnh viện chăm sóc cho ông ấy là được rồi, anh sợ em nhìn thấy ông ấy thì sẽ buồn. Lần này nghe lời anh đi.
Anh nói với giọng điệu không cho phép thương lượng, mà cô cũng không còn sức để phản bác nữa.
Mấy hôm nay Dư San San vẫn ở lại nhà Nhạc Yên Nhi, mà Bạch Kính Thần thì chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện, có lúc còn phải về công ty giải quyết công việc, Dư San San thấy mà lo lắng.
Nhưng lần này cô không đến bệnh viện thăm Dư Thành Quốc.
Co hy vọng ông ta có thể cảm nhận được sự tuyệt tình của cô, về sau không lấy tình thân ra uy hiếp, tìm cô đòi tiền nữa.
Lúc này, váy cưới của Dư San San cũng đã được làm xong, nhân viên mang thẳng nó đến biệt thự Hoàng Đình.
Dưới sự dụ dỗ của Nhạc Yên Nhi, Dư San San cẩn thận mặc nó vào.
Đứng trước gương, Dư San San nhìn chằm chằm vào mình.
Chiếc váy cưới tinh khôi có họa tiết hoa tường vi tinh xảo, mái tóc quăn đen dài của cô xõa tung sau lưng, làm nổi bật nước da trắng ngần.
Gương mặt sạch sẽ không có bất cứ son phấn nào trông hơi tái.
Nhạc Yên Nhi hết nhìn trái lại nhìn phải, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, cuối cùng cô chợt nghĩ ra, chạy tới bàn trang điểm lấy một thỏi son màu hồng nhạt tới, màu này rất hợp với người có nước da trắng.
Cô tỉ mỉ tô son lên môi Dư San San, cười hì hì nói:
– Hoàn hảo! Lúc kết hôn thì trang điểm nhạt là được!
– Có… có đẹp không?
Dư San San đối diện với kính xoay mấy vòng, thấp thỏm hỏi ý kiến của Nhạc Yên Nhi.
– Đương nhiên là đẹp rồi! Nếu như Bạch Kính Thần nhìn thấy nhất định sẽ yêu cậu đến chết! Hì hì, váy cưới màu trắng thật là đẹp, tớ cũng thích, đáng tiếc, hôn lễ của tớ tổ chức theo kiểu truyền thống. Tuy rằng váy cưới Trung Quốc rất đẹp nhưng tớ vẫn muốn được mặc váy cưới màu trắng tinh khôi một lần!
– Tớ còn đặt riêng một bộ váy phù dâu cho cậu, có muốn thử không?
– Thật à?
Hai mắt Nhạc Yên Nhi sáng lên, vội vàng giục Dư San San đi lấy.
Dư San San lấy váy phù dâu ra, đó là một bộ váy ngắn trắng tinh, được thiết kế rất tinh xảo.
Nhạc Yên Nhi vội vàng mặc vào, còn đội thêm khăn voan trùm đầu, nhìn qua cũng khá giống cô dâu.
Dư San San ấn cô ngồi xuống ghế rồi bắt đầu trang điểm cho cô.
– Muốn nhìn một dáng vẻ khác của mình không?
Dư San San chớp mắt hỏi.
– Cậu có ý gì?
Cô ngây ra nhìn Dư San San.
– Ý tớ chính là đôi môi đỏ mọng như lửa!
Cô chớp mắt đầy tinh nghịch rồi tỉ mỉ trang điểm cho bạn.
Phụ nữ ấy mà, có thể không trang điểm nhưng không thể không biết trang điểm.
Nhạc Yên Nhi có vẻ ngoài ngọt ngào, khí chất tao nhã như hoa bách hợp. Linh động, xinh đẹp là những từ hay nhất để hình dung về cô.
Mỗi khi cô chớp mắt, đôi mắt ấy dường như biết nói chuyện.
Vì vậy chỉ cần trang điểm đôi mắt một chút là có thể làm nổi bật vẻ đẹp của chúng rồi.
Màu ở đuôi mắt hơi đậm hơn một chút, lông mày cũng được vẽ đậm hơn, và cuối cùng là môi.
Chỉ cần tô son đỏ lên là khí chất của cô thay đổi hoàn toàn, đuôi mắt hơi nhếch lên trông rất quyến rũ.
Nhạc Yên Nhi nhìn bản thân trong gương, không dám tin đây là mình nữa.
Một khuôn mặt thật quyến rũ.