– Anh chỉ thích chân em thôi!
– Em à? Sợ là không thỏa mãn được con mèo thích trộm cá là anh! Bạch Kính Thần, lúc trước anh ra sao em cũng kệ, nhưng bây giờ anh có ý xấu thì có tin là em xử thằng em anh không?
Dư San San nhìn thoáng xuống dưới, Bạch Kính Thần lập tức sợ run.
– Anh… anh không thật mà!
– Vậy thì tốt, đưa em cùng đi bàn chuyện làm ăn nào. Em muốn nhìn cô Lâm da trắng mặt xinh chân dài.
Dư San San nói.
– Việc này… không hay lắm đâu, nói chuyện làm ăn mà lại mang theo người nhà…
– Hử?
Dư San San trừng mắt, cô hừ một tiếng, Bạch Kính Thần lập tức đầu hàng, bất đắc dĩ nói:
– Được được, đưa em đi cùng.
Bạch Kính Thần đưa cô vào phòng họp, Lâm Như Hiểu đã chờ sẵn bên trong. Cô mặc một bộ váy ngắn màu đen, cổ áo chữ V khoét sâu, hở lưng, váy siêu ngắn tới mức gần lộ hết đùi.
Mái tóc xoăn lọn lớn được hất sang một bên, cảnh đẹp sau lưng lộ ra không thiếu chút gì.
Bạch Kính Thần vừa vào cửa đã thấy một mảng da thịt trắng như tuyết kia, cảm thấy bị kích thích, anh vội nghiêng đầu sang một bên.
Dư San San cười khẽ, nói thầm:
– Sao thế? Cảnh đẹp vậy mà không nhìn là thiệt lắm!
Bạch Kính Thần không thể làm gì, chỉ có thể cười khổ.
Lâm Như Hiểu biết anh tới nên cười hì hì quay lại, chẳng ngờ thấy một cô gái đứng bên anh, cô ta lập tức không cười nữa, cảnh giác hỏi:
– Tổng thanh tra Bạch, cô đây là?
Bạch Kính Thần định mở lời thì Dư San San lại giành nói trước:
– Tôi là thư ký lâm thời của tổng thanh tra Bạch.
– Thư ký, ra vậy! Bảo sao trông cô lạ thế!
Lâm Như Hiểu lập tức thở phào, cô ta lại cười.
Khi cười, trông Lâm Như Hiểu như búp bê barbie, có ngực có chân có nhan sắc, xem ra cuộc làm ăn này rất vui vẻ!
Nụ cười của Bạch Kính Thần lại càng đắng, anh ngồi xuống, bắt đầu vào việc chính:
– Cô Lâm muốn bàn chuyện gì với tôi?
– Tôi biết các anh đã nhắm khu đất trống ở ngoại thành phía bắc, muốn xây trụ sở cho Khoa học kỹ thuật Hiện Đại. Miếng đất đó là của nhà chúng tôi, cho nên tôi muốn tới nói chuyện làm ăn với tổng thanh tra Bạch.
Bạch Kính Thần nghe vậy thì nét mặt nghiêm túc hẳn, dù sao cũng là chuyện làm ăn, anh sẽ không lạnh nhạt.
– Không biết cô Lâm cần giá cả thế nào, chỉ cần hợp lý tôi sẽ thanh toán.
Lâm Như Hiểu nghe vậy thì liếc nhìn sang, cái liếc mắt kia quả là khiến người ta mơ màng không thôi.
Cô ta chậm rãi sát lại, bộ ngực như hận không đặt được lên bàn, cả một mảng trắng mịn xuất hiện, Lâm Như Hiểu như sợ anh không thấy nên cố tình hất hết tóc ra sau, còn cố ý nhún nhún.
Bạch Kính Thần đỏ mặt, nghiêng người ra sau, lúng túng ho khan.
Anh vô thức nhìn Dư San San, thấy cô vẫn đang cười nhưng anh đã nổi cả da gà.
– Anh cách xa thế làm gì, em có ăn anh đâu, đáng ghét!
Lâm Như Hiểu nũng nịu nói, ánh mắt như đang cười.
Bạch Kính Thần đáp:
– Xin lỗi, tôi dị ứng nước hoa nên cô cách xa tôi một chút đi. Chúng ta quay về chuyện chính, mau chóng kết thúc, tôi không muốn làm mất thời gian của cô Lâm.
– Dị ứng? Vậy em về tắm rồi lại đến nói chuyện với anh nhé!
Lâm Như Hiểu không muốn lãng phí cơ hội tốt thế này nên hi vọng sẽ có thể quay lại một lần nữa, chẳng ngờ Bạch Kính Thần cản lại.
– Một lần nói chuyện cho xong đi, chúng tôi rất cần miếng đất đó.
Bạch Kính Thần đang có một dự án nghịch thành thị hóa đưa trung tâm ra ngoại ô, mảnh đất này chính là khu vực tốt nhất để thành lập con đường thương nghiệp. Nếu bây giờ mua được sẽ đỡ phải đấu thầu, sớm khởi công và giảm đi nhiều phiền toái không cần thiết.
– Nhưng mà…
Lâm Như Hiểu nhìn anh, mắt cô ta đỏ hoe, có cảm giác thấy anh khó chịu thì cô ta sẽ khó chịu hơn cả chết.
Bạch Kính Thần lắc đầu, tay anh bịt mũi, cười khan:
– Không sao, chúng ta quay lại việc chính, mảnh đất trống này rất quan trọng với tôi, không biết giá cả phù hợp của cô Lâm ra sao?
– Giá thành không phải vấn đề, mọi thứ có thể thương lượng được nhưng em muốn anh ăn cơm cùng em một bữa, xem bộ phim, hẹn hò một ngày. Sau đó em sẽ ký hợp đồng ngay, giá cả theo thị trường chứ không nâng cao lên chút nào, hơn nữa các anh có thể khởi công ngay, tiết kiệm nhiều thời gian.
– Việc này…
Bạch Kính Thần nhíu mày.
Khi trước, chắc chắn anh sẽ bán nhan sắc bán thân thể nhưng bây giờ khác rồi, dù cho Dư San San không đứng cạnh, anh cũng sẽ không làm thế.
Anh không nhìn Dư San San vì đã có ý dịnh riêng.
Anh đứng lên, lễ phép vươn tay, nói:
– Xem ra chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở buổi đấu thầu thôi.
Lâm Như Hiểu nghe vậy thì bàng hoàng, không ngờ Bạch Kính Thần lại từ chối mình.
Yêu cầu của cô ta hoàn toàn không quá đáng, chỉ là ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, vậy là hắn sẽ dễ dàng có được một hạng mục giá trị vài tỷ, đây là chuyện người khác không dám nghĩ tới.
Chẳng ngờ cơ hội đã bày ra trước mắt mà Bạch Kính Thần lại từ chối.
– Vì… vì sao?
Lâm Như Hiểu nghi hoặc:
– Có phải là giá cả không phù hợp không? Em có thể giảm bớt.
– Không phải vấn đề đó, tôi đã có bạn gái rồi, nếu xem phim và ăn tối với cô Lâm thì quả là không hay.
– Có bạn gái thì sao? Bây giờ kết hôn còn ly hôn được mà! Hơn nữa anh không nói với cô ấy là được còn gì? Chẳng lẽ em không bằng bạn gái anh?
Lâm Như Hiểu không phục, bộ ngực đầy đặn kia cũng suýt nữa cùng bày tỏ.
Thân hình cô rất nóng bỏng, quả thực có vốn liếng tự tin.
Nhưng Bạch Kính Thần không hề để ý mà chỉ nhìn thẳng vào mặt cô, đàng hoàng nghiêm túc, hoàn toàn không có sắc thái khác.
– Xin lỗi, tôi không làm được, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy, cũng phải có trách nhiệm với danh dự của cô Lâm.
– Bạch Kính Thần! Anh là kẻ trăng hoa cơ mà? Em đã nói vậy rồi mà sao anh lại từ chối được cơ chứ?
– Cô Lâm, cô cập nhật thông tin chậm quá. Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, mong rằng có thể hợp tác với quý công ty. Không tiễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!