– Em…
Vì sao sau khi ngủ dậy, Dư San San lại như biến thành một người khác? Thậm chí còn sáng sủa hơn nhiều.
Bạch Kính Thần kinh ngạc không nói thành lời, nhưng Dư San San vẫn cười.
– Vốn đang rất khó chịu nhưng khi tỉnh lại thấy được anh, thấy anh lo lắng cho em, thậm chí ngủ cũng không ngon, em bỗng đau lòng. Bạch Kính Thần, có anh ở bên rồi, dường như không có gì là em không vượt qua được.
Cô nói xong, chẳng ngờ Bạch Kính Thần lại nhào tới ôm chặt lấy cô.
– Bạch Kính Thần…
Dư San San cảm thấy anh đang run lên, cô khẽ gọi nhưng bị anh cắt ngang:
– Đừng nói gì cả, anh chỉ muốn ôm em thôi.
Dư San San mỉm cười, mặc cho anh ôm. Cô ngửi mùi hương trên người anh, nó làm cô bình tĩnh lại.
Đây là một cái ôm rất lâu.
Sau khi hai người tách ra, anh không nói gì cả mà chỉ có ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Bạch KÍnh Thần đi mua cơm tối, đã rất nhiều cửa hàng đóng cửa nên anh phải đi rất lâu, cuối cùng còn phải mượn một phòng bếp để nấu cơm.
Tay trái của Dư San San không cầm đũa được, cô chỉ có thể ăn bằng thìa, thế nhưng anh không chuẩn bị thìa.
– Em ăn thế nào?
Cô hỏi.
– Từ nay về sau anh sẽ là tay phải của em, cho em ăn, nuôi em.
Bạch Kính Thần thản nhiên nói, giọng nói rất bình thản.
Dư San San cảm thấy ấm lòng, cô cười:
– Được.
Hai người cùng ăn cơm, Dư San San chỉ cần há miệng. Họ nhìn nhau thôi cô cũng có thể cười thành tiếng, Bạch Kính Thần cười theo, thế nhưng anh lại đau lòng không nói được thành lời.
Cô có thể giả vờ như không sao, nhưng anh thì không.
Ăn xong, Dư San San nói:
– Em không muốn ở lại bệnh viện, chúng ta về nhà được không? Ở đây em chẳng có chút linh cảm nào.
– Được, mai chúng ta sẽ về nhà, anh sẽ mời bác sĩ tới.
Ngoại trừ thời gian tới công ty giải quyết công việc, Bạch Kính Thần rất ít khi xa Dư San San, anh luôn quan tâm chăm sóc cô rất cẩn thận.
Dư San San cũng cố gắng phối hợp điều trị nhưng kết quả không như ý, tay cô không nghe theo điều khiển.
Chịu vậy, đành tập dùng tay trái thôi.
Chuyện áo cưới, Nhạc Yên Nhi đã tìm giúp cô một nhà thiết kế giỏi nhất, vậy nên cô không cần quan tâm nữa.
Lúc nhận bản thảo, Dư San San cũng kinh ngạc.
Đây là một chiếc váy hai tầng, bên trong lót lụa trắng, bên ngoài là voan, váy được đính kim cương, nửa trên là tạo hình hoa tường vi, lộ ngực và vai, phần ngực trông như một bông hoa vừa nở rộ.
Một chiếc áo cưới như trong mộng của mọi cô gái từ khi còn bé.
Dư San San chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình được mặc chiếc váy thế này.
Nhạc Yên Nhi hỏi bao giờ sẽ cử hành hôn lễ, cô nhìn bàn tay chưa cắt chỉ, nói:
– Phải chờ vết thương cắt chỉ đã, phải đẹp mới được.
– Tớ định thiết kế cả găng tay, như thế chắc chắn sẽ đẹp. Chọn nhẫn chưa? Chuyện này không qua loa được đâu.
– Mai cậu đi xem với tớ đi, đừng nói cho Bạch Kính Thần biết, tranh thủ lúc anh ấy đến công ty vào buổi sáng nhé, chọn xong rồi về.
– Ừ, vậy chín giờ sáng mai tớ sang gọi nhé.
Hai người hẹn thời gian xong, Nhạc Yên Nhi liền đi về.
Ra khỏi phòng, Bạch Kính Thần đã nấu cơm tối xong, anh hỏi:
– Ở lại ăn cơm nhé?
– Không được, Dạ Đình Sâm đang chờ ở nhà, nếu tôi mà không về ăn thì chắc chắn cả ngày mai anh ấy sẽ không có tâm trạng nấu cơm đâu, tôi còn phải dỗ nữa cơ!
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói.
Bạch Kính Thần cười:
– Thế mới giống tính của anh cả, vậy không giữ chị, để tôi tiễn chị xuống nhà.
– Được.
Hai người xuống dưới, Bạch Kính Thần mới nói:
– Cảm ơn mấy ngày qua chị đã tới với San San, bây giờ cô ấy khá hơn nhiều rồi, khôi phục cũng tốt nữa, cảm ơn chị.
– Là chuyện nên làm mà, cảm ơn làm gì? Anh đấy, phải chú ý sức khỏe, sáng đi làm rồi tối còn phải trông San San, anh không thể mệt mỏi mà ngã bệnh được, nếu không người có thai như tôi không chăm cô ấy thay anh được đâu!
Nhạc Yên Nhi nửa đùa nửa thật.
– Không ngã bệnh đâu, chị yên tâm. Lái xe cẩn thận nhé, về nhà thì gọi lại.
– Ừ.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, cô quay đi nhưng nhớ ra gì đó nên lại quay lại:
– Bạch Kính Thần, tôi giao San San cho anh, về sau anh phải tốt với cô ấy, biết chưa? Nếu anh làm cô ấy đau lòng thì tôi không bỏ qua đâu!
– Yên tâm, chị không nói tôi cũng làm, tôi sẽ không để cô ấy đau lòng đâu, vì… tôi không nỡ.
Anh nói rồi nở một nụ cười dịu dàng, dưới ánh đèn trông thật ấm áp.
Nhạc Yên Nhi yên tâm quay đi, cô bắt đầu cẩn thận chuẩn bị cho họ một buổi hôn lễ đẹp nhất.
Bạch Kính Thần vào phòng, thấy Dư San San đang ngồi ngẩn người trước một bản vẽ. Định tới nhìn thử nhưng chẳng ngờ cô lại giấu đi.
– Sao, có gì mà anh không nhìn được à?
– Đây là bí mật của em, không cho anh biết đâu.
Cô cười hì hì.
– Rồi rồi, không nhìn thì không nhìn, chuẩn bị ăn cơm nào quỷ keo kiệt.
Bạch Kính Thần búng trán cô rồi bế cô xuống giường, đi về phía bàn ăn.
Dư San San dùng tay trái ăn cơm, giờ cô đã bắt đầu gắp được thức ăn.
– Sáng mai chắc em phải sang công ty, có chút việc phải xử lý.
– Em thế này rồi mà không ở nhà yên ổn được một lúc hả?
Bạch Kính Thần bất đắc dĩ:
– Sáng mai anh cũng tới công ty, chiều mới có thời gian. Em ra ngoài buổi chiều được không?
Dư San San đáp:
– Em chẳng cần anh đi cùng đâu, em đi một mình cũng được. Em chỉ bị thương ở tay thôi mà, có phải hai chân tàn tật đâu, anh cuống lên thế làm gì.
– Nhưng mà… anh lo lắng…
Bạch Kính Thần đang nói thì bị cô ngắt lời:
– Anh yêu à, được không hả?
Cô túm lấy tay áo anh, giả vờ đáng thương nói, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ chờ mong.
Bạch Kính Thần lắc lắc đầu, dùng đũa gõ lên đầu cô:
– Cho em lần này thôi đấy, lần sau phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?
– Tuân mệnh, em biết anh tốt với em nhất mà! Moa moa!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!