Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, Nhạc Yên Nhi đã bị gọi lại. Là Dư Thành Quốc.
Run run bước tới trước mặt cô, ông ta mấp máy đôi môi khô quắt, do dự. Ánh mắt ông ta liên tục nhìn về phía bệnh viện nhưng không nói thành lời.
Dư Thành Quốc cũng nhận thấy mình quá đáng, chẳng biết có khả năng cứu vãn hay không, dù sao chỉ có cô con gái này là giúp được ông ta mà thôi.
Nhạc Yên Nhi đành mở lời trước, cô bất đắc dĩ nói:
– Tình hình của San San không ổn, tay bị thương rất nặng, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới khả năng làm việc.
– Gì cơ?
Dư Thành Quốc hô lên, vội vàng hỏi:
– Thế thì sao được, ảnh hưởng đến công việc thì làm sao được, nếu nó bị đuổi việc thì nợ của tôi phải làm thế nào, chắc chắn họ sẽ giết tôi mất!
Dư Thành Quốc như già đi trong phút chốc, ông ta ngồi sụp xuống, run run.
Nhạc Yên Nhi không nhìn nổi, lại nhớ tới việc căn nhà của bà nội Dư San San đã bị thế chấp.
Cô thở dài, hỏi thăm:
– Chú nợ bao nhiêu, cần bao nhiêu mới chuộc được nhà của bà nội?
– Một trăm vạn! Một trăm vạn là được rồi, cháu là bạn San San, nhất định phải cứu chú, về sau San San có tiền thì nó trả lại được không?
– Nói sau đi, chú mau chuộc nhà của bà nội đi, San San quan tâm nhất căn nhà đó. Cháu ra ngân hàng chuyển tiền, chú đi cùng không?
Dư Thành Quốc như thấy được hi vọng, ông ta liên tục gật đầu rồi đến ngân hàng cùng Nhạc Yên Nhi.
Xong xuôi, Nhạc Yên Nhi đề nghị:
– Bây giờ chú đừng gặp San San là hơn, chờ cảm xúc cô ấy ổn định lại, chú chuộc nhà về, có lẽ cô ấy sẽ dễ chịu hơn.
– Được được, chú không quấy rầy, cháu đúng là ngoan ngoãn, San San có bạn như cháu đúng là phúc của nó. Vậy… vậy chú về trước.
Dư Thành Quốc lộ vẻ mừng rỡ, ông ta đi ra cửa, Nhạc Yên Nhi cũng không cản lại.
Dư Thành Quốc đi xa rồi, cô thở dài, thương cho San San có hoàn cảnh gia đình như vậy.
Dù họ Cố không tốt với cô nhưng cũng chẳng tới mức thế này, hơn nữa cô còn có ông nội bảo vệ, mà bà nội San San lại qua đời từ sớm.
Cô cảm thấy mình đã hiểu vì sao tính nết San San lại như vậy, rõ ràng là bị bức ép mà ra. Cũng mong San San và Bạch Kính Thần có kết cục tốt.
Cô thở dài, ra ngoài mua cơm, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại gọi tới.
– Em ở đâu? Anh qua tìm em.
– Sao thế?
– Có khó khăn hay bị bắt nạt? Em rất ít khi dùng nhiều tiền như vậy, anh lo cho em quá, em không sao chứ?
– Không, nhà San San có chút việc nên em dùng, quên bảo với anh.
– Ít nhiều tiền không quan trọng, quan trọng là em thôi. Anh đi tìm em.
– Ừ.
Cô để lại địa chỉ rồi cúp máy.
Ở bệnh viện, bác sĩ đã băng bó xong vết thương cho Dư San San, cũng vì cô đã bị thương tới mạch máu nên phải ở viện quan sát hai ngày.
Bạch Kính Thần làm thủ tục nhập viện rồi nói với Lâm Đông Lục và xin nghỉ cho Dư San San.
Quay lại phòng bệnh, Dư San San đang ngơ ngác nằm trên giường giống hệt như trước khi anh di, vẻ bỉnh thản của cô làm anh rất đau lòng.
– San San, em nói chuyện với anh được không? Nói hết những đau đớn của em ra, đừng giấu trong lòng, anh lo cho em lắm.
Anh nắm lấy bàn tay không bị thương của cô, đặt lên môi mình. Cánh môi anh cũng đang run rẩy.
Dư San San nghe thế thì cũng thay đổi nét mặt, cô nhìn sang phía Bạch Kính Thần, ánh mắt như đang nhìn người xa lạ.
– Bạch Kính Thần.
Cuối cùng Dư San San cũng chỉ lên tiếng, cô như người câm bỗng biết nói, giọng nói khàn khàn và khó nghe.
Bạch Kính Thần gật đầu liên tục:
– Anh đây, em muốn nói gì?
– Tay em không chữa được phải không?
– Không đâu, y học bây giờ phát triển như vậy, nhất định sẽ chữa được. Tay em vẫn sẽ vẽ được, em vẫn sẽ thiết kế được.
– Anh không cần an ủi em, bác sĩ nói gì em đều nghe được cả. Thật ra thế cũng tốt, em có thể nghỉ việc, vậy là không thể kiếm tiền, họ muốn ép cũng không được. Anh nói xem kết quả thế chẳng phải tốt hay sao?
Cô nói tới đây thì mỉm cười thư thái, dường như đã được giải thoát.
– Bạch Kính Thần, anh đừng đau lòng. Em khỏe, em vẫn cố gắng được. Em quen họ như vậy rồi, em sớm biết họ sẽ tìm được em, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Bọn họ biết đứa con gái mà họ bỏ mặc nhiều năm lại có thành tựu như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha.
– San San, thà rằng em không chịu được, muốn anh giúp đỡ còn hơn. Em cứ mạnh mẽ thế này thì tim anh cũng vỡ nát mất.
Cô từ từ rút tay về, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Dư San San quay đầu đi, cô không nhìn anh nữa mà nhắm mắt lại.
Bạch Kính Thần mím môi, cứng ngắc ngồi đó một phút đồng hồ rồi cười khổ, bỏ đi.
Ra cửa, anh gặp Nhạc Yên Nhi.
– Sao lại ra đây, San San sao rồi?
– Cô ấy muốn yên tĩnh, nói là có thể chịu được.
Bạch Kính Thần đáp.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cảm thấy thật bất đắc dĩ. Đây chính là tính cách của Dư San San, khi gặp khó khăn sẽ một mình đón nhận, đẩy những người quan tâm mình ra rất xa vì sợ liên lụy tới họ, nhưng cô không biết rằng làm bạn, làm người thân, họ luôn muốn được cô liên lụy.
Nhạc Yên Nhi thở dài:
– Cần tôi vào không?
– Đi đi, cô ấy chỉ tin chị thôi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi đẩy cửa vào, đặt đồ ăn xuống, nói:
– Còn ăn được không?
Dư San San lắc đầu.
– Nếu cậu không ăn thì tớ cũng đói, con nuôi của cậu sẽ đói nốt đấy.
Nhạc Yên Nhi cười khẽ để làm bầu không khí trong phòng bệnh thoải mái hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!