Dư San San nghe thế thì bật khóc vì hạnh phúc, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, dâng lên đôi môi của mình.
Nụ hôn này kết thúc, Bạch Kính Thần lùi lại một bước rồi lịch thiệp vươn tay:
– Công chúa xinh đẹp, em có đồng ý nhảy với tôi một bản không?
– Được.
Lúc này, pháo hoa đột nhiên biến mất, những ngọn đèn nhỏ hình hoa hồng trên boong sáng lên, hai người đắm chìm trong đó như đang ở giữa một biển hoa hồng.
Tiếng nhạc vang lên.
Là điệu Waltz.
Họ khiêu vũ theo nhạc, hai người như trời sinh để dành cho nhau, mỗi bước họ đều nhận ra được ý định của đối phương.
Họ nhìn nhau say đắm, dưới bầu trời sao, giữa sóng biển vô biên, dường như trong mắt họ chỉ có lẫn nhau mà thôi.
Dù cho không có cảnh tượng lãng mạn này, không có lời tình dễ nghe kia, không có hoa hồng, không có lễ phục, không có giày thủy tinh, thì chỉ cần người đàn ông trước mặt vươn tay, cô sẽ tình nguyện theo anh, yên tâm trao bàn tay của mình, trái tim của mình cho anh.
– Bạch Kính Thần.
Cô bỗng gọi tên anh.
– Ừ, anh đây.
Bạch Kính Thần mỉm cười đáp, lời đáp này khiến cô cảm thấy an tâm.
Anh ở đây, luôn ở đây.
– Nắm tay nhau tới già.
– Em muốn bên anh tới già?
Mắt Bạch Kính Thần sáng lên, ánh mắt cực kỳ sung sướng.
– Phải, em muốn bên anh đến bạc đầu, chỉ một mình anh thôi.
– Em muốn ở bên người khác anh cũng không cho!
Bạch Kính Thần bá đạo cười, bàn tay anh siết chặt eo cô. Nhịp điệu từ từ nhanh dần, cô bị chững lại, cũng may Bạch Kính Thần đã quen, anh dẫn bước cho cô, hai người hoàn thành một bản khiêu vũ vô cùng xinh đẹp.
Nhạc dừng.
Pháo hoa lại sáng.
Bên bờ biển, họ ôm nhau.
Đêm nay là đêm cô ngủ ngon nhất từ trước tới giờ.
Sáng hôm sau, Dư San San mơ màng tỉnh lại, cô nghe thấy âm thanh của sóng biển thì sững người. Những chuyện lãng mạn tối qua trở về trong ký ức làm cô ngại ngùng.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, sương mù vẫn mông lung, xem ra là chưa sáng.
Dư San San ghé vào ngực Bạch Kính Thần, cảm nhận được hơi thở đều đều và nhịp tim trầm ổn của anh khiến cô cảm thấy an tâm.
Bạch Kính Thần là kiểu người mặc đồ vào nhìn gầy nhưng cởi ra lại có thịt. Bây giờ anh đang khỏa thân nằm trước mặt cô, cô có thể nhìn rõ toàn bộ vóc dáng của anh.
Cơ thể cường tráng kia là kết quả của việc kiên trì tập luyện, ngay cả những cơ bắp cũng rất đẹp.
Anh có chế độ làm việc, ăn uống và nghỉ ngơi hợp lý, lại thêm vận động điều độ nên dù là một ông chú hơn ba mươi nhưng vẫn không già, dùng gương mặt này đi cưa các em gái mười mấy cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Ông chú này sao lại không già đi nhỉ?
Cô ngồi dậy, cẩn thận ngắm nghía gương mặt anh. Nét mặt anh rất an nhàn, lông mi khẽ rung che đi đôi mắt hoa đào, nếu như đôi mắt này mở ra, chắc canh sẽ rất hấp dẫn.
Trông như hoa đào đang nhảy múa vậy.
Sao người đàn ông này lại đẹp đến thế? Quả là yêu nghiệt.
Cô rụt rè vươn tay chạm vào mũi anh, thấy làn mi kia rung lên, cô cười trộm.
Dùng tóc để trêu chọc anh, liên tục phất qua mũi anh, thấy anh nhíu mày mà không tỉnh lại, cô cảm thất rất thú vị.
Nhưng ngay lúc này, tay Dư San San bị túm lấy.
Anh vẫn không mở mắt mà chỉ cười:
– Vừa sớm đã không ngủ được, còn làm chuyện xấu, em bảo anh phải phạt em thế nào?
Dư San San chột dạ, cười hì hì:
– Em định gọi anh dậy ăn sáng thôi mà!
– Không thành thật, đáng ăn đòn!
Dứt lời, anh mở mắt ra, hoàn toàn không có vẻ ngái ngủ mà đã sáng rực rồi.
Bạch Kính Thần cười, túm lấy tay cô, xoay người đè thân thể nhỏ xinh của cô xuống dưới.
Đàn ông ba mươi như lang như hổ.
Anh nói:
– Em yêu, em muốn bị phạt thế nào?
– À… việc đó… phải biết tiết chế.
Nhớ lại tối hôm qua họ đã điên cuồng thế nào, hôn nồng nhiệt từ boong thuyền rồi vội vàng cởi đồ trên đường cho tới phòng nhỏ, suýt không kịp đóng cửa đã lao lên giường.
Dư San San đỏ bừng mặt, dù da mặt cô dày nhưng bây giờ vẫn thấy xấu hổ.
Bạch Kính Thần cúi xuống nhìn cô, khuôn mặt nhỏ bây giờ đỏ ửng đến mê người, trông như một trái anh đào chín đang tỏa ra hương thơm quyến rũ đang lôi kéo anh tới nhấm nháp.
Bạch Kính Thần rung động, yết hầu cũng di chuyển rồi cười xấu xa.
– Tiết chế hả? Anh không biết hai chữ này viết thế nào, phải nhờ em yêu dạy anh rồi nhỉ?
Vừa nói, tay anh vừa bắt đầu giở trò, di chuyển trên dưới.
Lòng bàn tay hơi thô ráp làm Dư San San run rẩy.
– Đừng mà…
Anh đã quen với từng nơi nhạy cảm của cô, có thể dễ dàng trêu chọc cô. Dư San San rên rỉ, tiếng rên vừa tràn ra khỏi miệng, cô đã ngậm chặt môi lại, không để mình phát ra tiếng.
Chẳng ngờ bộ dáng này lại khiến người đàn ông kia rung động.
– Yêu tinh này, nhất định là ông trời phái em xuống để trừng phạt anh rồi.
Hai người cùng ngã vào vòng xoáy đam mê.
Sáng sớm đẹp đẽ như thế đấy.
Mặt trời dần nhô cao khỏi đường chân trời, nhuộm màu cho những đám mây khiến chúng trông như những tấm lụa.
Họ đã thu dọn xong, đang ăn sáng trên boong.
Đến bây giờ, Dư San San vẫn cảm thấy khó chịu, lúc bước đi còn hơi đau
Cô ai oán nhìn anh khiến anh cảm thấy vui.
Bạch Kính Thần vừa ăn vừa nhìn cảnh phía xa, cười nói:
– Anh biết là anh rất đẹp trai, em rất say mê anh nhưng mặt trời mọc đẹp thế kia mà em không nhìn thì chẳng chấp nhận được đâu.
– Bạch Kính Thần! Anh còn trêu em nữa à?
Cô tức giận nói.
– Anh đâu dám. Chỉ là đang nhớ tới dáng vẻ em nằm dưới thân anh thôi.
– Anh có liêm sỉ không hả? Chuyện tử tế không nói lại nói cái này?
Dư San San đỏ bừng mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!