Đúng lúc này, một tiếng động vang lên ngoài cánh cửa kính chống trộm, đám người tự động tách ra một con đường, Dạ Đình Sâm nhanh chóng bước tới.
Tên cướp thấy hắn thì vui mừng quá đỗi, lập tức kéo Nhạc Yên Nhi qua, ghìm cổ cô, dí súng vào đầu cô rồi cười nói:
– Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ lại là mày thật, xem ra số tao chưa tận, ha ha ha!
Dạ Đình Sâm nhìn vợ bị người khác bắt đi, đôi mắt lạnh như băng.
Hắn nheo mắt, nhíu mày.
– Nếu mày dám động vào một sợi tóc của vợ tao thì tao sẽ lấy mạng mày!
Nghe vậy, tên cướp không giận mà cười ha hả:
– Đây là bùa hộ mệnh mà, chắc chắn tao không làm hại vợ với em gái mày đâu. Xe đâu?
– Trong gara dưới hầm, khóa xe đây.
Dạ Đình Sâm liếc mắt, ném chìa khóa xe Norman đưa cho mình ra.
Tất nhiên tên cướp sẽ không ngu ngốc đi lấy mà bảo Dạ Vị Ương đi.
– Bảo cảnh sát lùi ra sau mười mét, tao muốn chắc chắn mình có thể an toàn rời đi, nếu không vợ và em mày sẽ không thể bảo đảm tính mạng được đâu. Mạng bọn nó quý hơn mạng tao nhiều!
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì đôi mắt lóe lên ánh sáng đáng sợ, hắn liếc mắt ra hiệu với Dạ Dương.
Dạ Dương đã sắp xếp sẵn nên lần này không tốn nhiều công sức thương lượng, cậu để tất cả cảnh sát võ trang lui ra sau, ngay lập tức nơi này trở nên trống trải hẳn.
Tên cướp kéo hai người đi trên cầu thang thoát hiểm, Dạ Đình Sâm mau chóng đuổi theo.
– Yên Nhi, Vị Ương, không phải sợ, anh sẽ cứu hai người!
Nhạc Yên Nhi mím môi, cô chẳng biết phải nói gì lúc này.
Cô nhìn hắn, đã yêu hắn lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy đủ. Chỉ mong có thể mãi mãi như vậy.
Dạ Vị Ương thấy họ như vậy thì rất khó chịu, nếu không tại mình nhất định đòi chị dâu cùng đi mua đồ thì sẽ không gặp phải chuyện này.
Mình nguy hiểm thì thôi đi, sao còn làm liên lụy cả chị dâu?
Hơn nữa Norman không tới.
Là không xem tin tức hay do bị thương nặng quá?
Cô đã không muốn nghĩ nhiều nữa, rõ ràng người đàn ông đáng ghét kia sẽ chết nhưng đến lúc này, cô lại rất nhớ anh ta.
Nhất là khi thấy Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi lo lắng cho nhau, còn mình thì chẳng có ai nhớ nhung cả.
Đến gara dưới hầm, gã cướp nhấn khóa, một chiếc xe vang lên hai tiếng.
Đó là xe việt dã quân dụng.
– Mày hợp tác với cảnh sát?
Tên cướp cảnh giác hỏi.
– Xe việt dã quân dụng tính năng tốt, hơn nữa đây là chiếc có khả năng chống đạn, chẳng phải là thứ mày cần sao? Vợ và em tao đều trong tay mày, tao sẽ không mang tính mạng họ ra làm trò đùa.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên cướp, chỉ sợ gã làm tổn thương Nhạc Yên Nhi.
Hiện giờ, tên cướp chủ yếu túm chặt Nhạc yên Nhi, kẹp cổ cô, hắn nhìn mà sợ, cũng thầm hận chính mình.
Tên cướp suy nghĩ một lát, thấy Dạ Đình Sâm lo lắng như vậy thì cũng biết hắn yêu vợ thế nào và lo cho em gái ra sao, chắc chắn hắn không dùng mạng họ ra đùa.
– Được, tao tin mày không có gan ấy! Lên xe!
Gã giục Dạ Vị Ương lên thùng xe sau đó nhét Nhạc Yên Nhi vào ghế phụ rồi mới lên xe cuối cùng.
Chẳng mấy chốc xe đã khởi động rồi lao vút đi.
Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm qua cửa sổ xe, cô nghĩ một lát rồi nói:
– Dạ Đình Sâm, chăm sóc Vãn Vãn thật tốt nhé.
Mình còn sống là tốt nhất, nhưng lỡ đâu mình chết đi…
Coi như đây là di ngôn cuối cùng đi.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì giật mình, hắn như bị ném vào hầm băng, lạnh từ đầu tới chân.
Cảm giác mất Nhạc Yên Nhi hắn đã phải trải nghiệm quá nhiều, đã đủ đau khổ rồi, lần này hắn không muốn mất đi cô nữa.
Xe ra khỏi gara, không hề bị cảnh sát ngăn cản.
Chiếc xe lao nhanh, chẳng mấy mà tới đường cao tốc.
Dạ Đình Sâm đuổi theo định vị, vị trí tên cướp mất dấu trong một phút khiến việc đuổi theo của hắn cũng bị chậm trễ.
Tên cướp không bị bất cứ cản trở nào trên đường, phía sau cũng không có xe cảnh sát, gã biết mình đã đào thoát thành công.
Lúc đầu chỉ nghĩ là kéo thêm hai đứa chết chung, chẳng ngờ may mắn giành được sự sống mới.
Gã nhìn Nhạc Yên Nhi ở ghế phụ, dù sắc mặt cô trắng bệch nhưng lại rất bình tĩnh, gã cười khanh khách:
– Cũng may nhờ có chồng cô, nếu không phải có phu nhân làm con tin thì sao mà tôi bình yên rời đi được?
Hắn thò bàn tay xấu xa ra, thấy khuôn mặt xinh đẹp và làn da mềm mại của cô, hắn biết cảm giác chạm vào sẽ rất tuyệt. Nhưng chưa kịp chạm tới thì Nhạc Yên Nhi đã sợ hãi né ra, kêu lên:
– Làm gì thế?
– Haha, đừng keo kiệt vậy, tôi chỉ muốn xem phu nhân nhà giàu là thế nào thôi.
– Cút!
Cô như con thú nhỏ bị hoảng sợ, đôi mắt đen sợ hãi trừng lớn.
Nhạc Yên Nhi run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường.
Đúng lúc này, thùng xe vang lên, là Dạ Vị Ương đang tức giận nện cửa.
– Khốn nạn, mày thả chị dâu tao ra, có giỏi thì nhằm vào bà mày đây này!
Tên cướp nghe vậy thì cười mờ ám:
– Mày không nói tao cũng quên mất, yên tâm, tao sẽ không bỏ qua cho ai hết.
Gã là người từng trải, dạng phụ nữ nào cũng đã gặp nhưng hai người thế này thì là lần đầu tiên.
Một tiểu thư, một phu nhân nhà giàu, gã chưa bao giờ chơi thử.
Gã nổi lòng tham.
Gã là kẻ đào tẩu, bây giờ sống thêm một ngày là kiếm lời thêm một ngày, đừng nhắc tới loại diễm phúc này.
Gã cười ác độc, bây giờ gã đã chạy trên cao tốc bốn giờ, gần tới Lâm Thành rồi, đoán chừng đám người kia sẽ không đuổi kịp mà gã cũng cần nghỉ ngơi để điều chỉnh kế hoạch chạy trốn, thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý.
Xe rời đường cao tốc, chẳng ngờ lúc này xe có vấn đề, dần dần chậm lại.
– Quái, sao trước đó không hỏng mà giờ lại hỏng? Lâu vậy rồi cũng đâu có giống bị người ta đụng tay đụng chân.
Tên cướp thắc mắc, gã dừng xe ở giao lộ, xung quanh là một thôn làng.
– Mẹ nó, lát đổi xe!
Gã cởi áo, xé áo ra để trói tay chân hai người lại.
Càng nhìn càng động lòng.
Gã chưa bao giờ gặp người nào đẹp thế này mà chỉ có thể thấy trên TV thôi.
Hai chị em đẹp như hoa, không ai kém ai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!