– Tôi có thể vào trong à?
Dạ Vị Ương thấy rất lạ, không hiểu rốt cuộc Norman muốn làm gì.
– Thiếu gia đã nói, thiếu phu nhân muốn vào lúc nào cũng được.
Dạ Vị Ương vừa nghe thế thì không khách sáo làm gì nữa, lập tức vênh mặt đi vào.
Biệt thự rất lớn, ba mặt là tường, ở giữa là một hồ nước, trong hồ nước chảy róc rách, cá chép bơi lội tung tăng, ngoài ra còn có một rừng tre nhỏ, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Cô đi cùng người làm lên tầng hai, đến trước một căn phòng, người làm nói:
– Thiếu gia đang ở bên trong, thiếu phu nhân vào đi.
– Tất cả sửa lại xưng hô hết cho tôi, tôi không phải là thiếu phu nhân của mấy người.
Dạ Vị Ương lãnh đạm nói, giọng cô vừa lạnh lùng vừa đầy khí thế.
Cô bé giúp việc sợ tái cả mặt, vội vàng cúi đầu không dám đáp lời.
Vừa mở cửa phòng ra Dạ Vị Ương liền phát hiện dù bên ngoài có tiếng động lớn như thế nhưng người trong phòng vẫn còn đang ngủ.
Trong phòng có mùi thơm nồng đến gay mũi khiến cô nhíu mày bịt mũi lại.
– Hoa hồng, bạc hà, hoa nhài…hỗn hợp tạp nham đủ mùi hương, sở thích quái quỷ gì thế này?
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng Norman, căn phòng được dùng màu trắng đơn giản làm chủ đạo, hơn nữa còn tràn ngập ánh sáng, không âm u như cô vẫn tưởng.
Cô cũng không thấy súng ống lạnh như băng treo tường kia mà chỉ thấy giấy dán tường màu ấm, rèm cửa màu trắng ngà, dường như tất cả đều toát lên sự ấm áp hiếm thấy.
Cô mím môi mỉm cười, cứ tưởng rằng người đàn ông cứng nhắc đó chỉ biết sưu tập các mô hình súng ống thôi chứ, không ngờ lại đơn giản thế này.
Cô tiến lên trước, lúc này Norman đang nằm trên giường, đôi mắt ưng hẹp dài của anh ta đã khép lại, hình như là đang ngủ, nhưng khuôn mặt anh ta lại trắng bệch.
Tuy rằng người Anh có nước da trắng nhưng anh ta là một quân nhân, thường xuyên phơi gió dầm sương, sao có thể còn trắng như thế được? Không phải là chết rồi đấy chứ?
Cô nhíu mày, do dự vươn tay ra định kiểm tra hơi thở của anh ta, nhưng không ngờ vừa mới đến gần, bàn tay nhỏ nhắn của cô đã bị nắm chặt.
Người đàn ông đó không buồn mở mắt mà chỉ hơi hé đôi môi mỏng, ranh mãnh cất giọng.
– Lần trước em muốn cởi đồ lót của anh, lần này định sờ mặt anh hả?
Vừa dứt lời, anh ta đã từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt ưng sắc bén mạnh mẽ, ẩn chứa sự cương nghị của quân nhân, xen lẫn một chút dịu dàng, khi nhìn cô, đôi mắt ấy còn tràn ngập cả vui vẻ.
Dạ Vị Ương cũng không hoảng, cô cười hì hì đáp:
– Tôi cứ tưởng rằng sếp Norman là nhân vật lợi hại thế nào cơ, hóa ra cũng lười biếng thế này, đã mười giờ rồi mà anh còn nằm ì trên giường, có tí tố chất quân nhân nào không thế?
– Anh thì tưởng vị hôn thê của mình sẽ thích mình nằm trên giường để đón gió tẩy trần, cởi áo tháo thắt lưng cho cô ấy, nhưng hình như anh nhầm mất rồi.
Norman chống người dậy, dựa vào thành giường, mỉm cười dịu dàng.
– Thế thì lúc đi vào tôi nên được nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân chứ.
– Hóa ra đây mới là mong ước của em sao? Em thích anh làm thế hả?
Khung xương của Norman to hơn người Trung Quốc một chút, lúc này hai cánh tay khiến người ta có cảm giác an toàn với ngón tay thô dài, khớp xương rõ ràng của anh ta đang đặt lên nút áo sơ mi, chậm rãi cởi chúng ra.
Thứ lộ ra đầu tiên là xương quai xanh, xương quai xanh của đàn ông không tinh tế như phụ nữ mà trông khỏe mạnh hơn, hơn nữa ngực anh ta rất nở nang, tràn đầy sức mạnh.
Thậm chí còn chưa cởi tới phía dưới cô đã có thể tưởng tượng ra một Norman với chiều cao một mét tám mươi chín, dáng người cân đối không chút mỡ thừa cùng những cơ bắp khiến cho huyết mạch của người khác phải sôi trào.
Chắc chắn còn hoàn mỹ hơn cả người mẫu nam, lúc sờ lên nhất định rất sướng!
Nhưng, cô phải ngừng lại.
Không được tiếp tục tưởng tượng linh tinh nữa!
Cô nắm chặt lấy tay của Norman, ngăn cản anh ta tiếp tục di chuyển xuống dưới, bất đắc dĩ nói:
– Mọi người đều là người có văn hóa, có thể đừng hở chút là cởi quần áo được không? Tôi là người thẳng thắn nên không vòng vo nữa, hôm nay tôi đến đây là muốn xem xem anh định chơi trò gì, thấy anh ngủ là tôi yên tâm rồi, anh tiếp tục ngủ đi, tôi đi trước đây.
Nhưng vừa đứng dậy cô đã bị người đàn ông đó kéo lại:
– Em tưởng rằng chỗ của anh là nơi muốn đến là đến muốn đi là đi à? Nếu em đã đến rồi, không ngồi chơi một lúc thì sao được?
– Anh định làm gì? Chẳng lẽ anh còn định trói tôi lại chắc?
– Ăn một bữa cơm với anh là được rồi.
– Anh là ai, tại sao tôi phải ăn cơm với anh chứ?
– Em không dám à?
Anh ta mỉm cười hỏi ngược lại, khiến cô nghẹn họng không thể đáp lời.
Dạ Vị Ương lập tức hiểu ra, anh ta đang dùng kế khích tướng!
Dù biết rõ nhưng cô vẫn thuận theo:
– Tôi có gì mà không dám chứ, nhưng tôi lo cho anh đó, tôi sợ sau khi ăn cơm với tôi xong anh lại yêu tôi hơn, không thể tự dứt ra được, đến lúc tôi từ hôn thì anh sẽ càng khó chịu hơn thôi!
– Vậy xin em hãy cho anh một cơ hội để không tự dứt ra được đi nào.
Tuy Norman là quân nhân nhưng từ trong xương cốt vẫn là một quý ông nước Anh chân chính, khi theo đuổi con gái anh ta không ngốc chút nào, chẳng bao giờ dùng thái độ quá cứng ngắc khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Về điểm này, Dạ Vị Ương vô cùng tán thưởng, anh ta đáng tin hơn mấy cậu ấm không có não, chỉ biết khoe khoang kia nhiều.
– Đằng sau là vườn hoa, em có thể đi thăm quan, một lát nữa anh sẽ qua đó.
– Anh muốn làm gì?
– Thay quần áo, sao hả, em không nỡ ra ngoài, muốn ở lại đây nhìn anh thay quần áo hả?
Dạ Vị Ương nghe thế thì cười hì hì đáp:
– Anh cứ thay đi, cô đây không có hứng thú gì với cơ thể anh hết đâu.
Nói xong cô xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Nghe thấy tiếng giày cao gót của cô xa dần, nụ cười trên môi Norman càng sâu hơn.
Đúng lúc này, quản gia đi từ sau tấm rèm cửa sổ ở ban công ra.
– Chuẩn bị bít tết chín bảy phần, hai ly rượu vang, súp nấm, điểm tâm sau bữa ăn thì chọn salad hoa quả, con gái chắc hẳn đều thích món này.
Anh ta mỉm cười nói với quản gia.
Nhưng quản gia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không hề tỏ ra vui vẻ chút nào.
– Thiếu gia, mấy món này không tốt cho sức khỏe cậu bây giờ mà?
Ông hỏi với giọng đầy lo lắng.
– Những chuyện này đợi cô ấy đi rồi nói tiếp, bảo người làm giữ mồm miệng đấy, đừng để cô ấy biết.
– Thiếu gia, cậu tốn bao công sức làm nhiều điều vì cô Dạ như vậy, thậm chí từ bỏ…
Ông còn chưa nói xong, Norman đã sắc bén liếc sang khiến ông bất đắc dĩ ngậm miệng lại, chỉ đành dịu giọng nói:
– Cô Dạ Vị Ương vẫn kiên quyết từ hôn, cậu lại vì cô ấy mà từ bỏ nhiều thứ như thế có đáng không?
– Đáng, tôi cũng muốn hết mình theo đuổi tình yêu một lần, tôi muốn biết nó có hương vị gì, chỉ cô ấy mới khiến cho tôi hiểu được nó.
– Cậu chắc chứ?
– Ừ, đó là một cảm giác rất kỳ lạ, chính tôi cũng không thể nói rõ được, nó không dễ chịu, nhưng tôi lại không bài xích nó. Ông không thấy giờ tôi mới sống như một con người sao?
Khi nói ra câu cuối cùng, trong giọng nói hờ hững của anh ta ẩn chứa vô hạn bi thương.
Quản gia nghe thế cũng lặng im.
Từ nhỏ đại thiếu gia đã phải vào doanh trại để tập luyện, lập được biết bao chiến công hiển hách, có được quân hàm như ngày hôm nay không phải dựa vào quan hệ của gia tộc mà đều là tự phấn đấu từng bước, gia tộc không hề giúp đỡ gì, thậm chí còn tăng thêm áp lực cho anh ta.
Vì thế từ nhỏ Norman đã quen sống độc lập, không cần người khác phải hầu hạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!