Không quên ước nguyện ban đầu?
Vì sao lại yêu người đàn ông này?
Nhạc Yên Nhi yên lặng.
Cô không biết mình yêu Dạ Đình Sâm từ khi nào, bây giờ việc yêu hắn đã thành thói quen như uống nước mỗi ngày, hít thở mỗi ngày. Kể cả giờ có xa nhau, cho tới khi chết già không gặp lại, cô cũng vẫn yêu, nhắc tới sẽ cười, sẽ khóc, sẽ nhớ.
Cô yêu hắn đầu tiên là do cảm giác an toàn.
Hắn ít lời, không biết ăn nói, thường khiến cô tức chết nhưng lại mang lại cảm giác an toàn khó nói thành lời.
Hắn luôn xuất hiện lúc cô gặp nguy hiểm, sẽ dùng cánh tay rắn chắc cản trước cô, cô chỉ cần trốn trong lòng hắn là được.
Cô vốn là cô gái có thể xắn tay áo đánh nhau nhưng lại được hắn bảo vệ như một người gái mỏng manh.
Hắn luôn giữ khoảng cách an toàn với nữ giới, đây hẳn là điều an toàn mà không một người vợ nào có thể chối từ.
Nhất là khi làm cho cô rung động, hắn chỉ vào ngực mình, nói chờ cô dọn dẹp sạch sẽ để hắn vào ở.
Có lẽ từ khi ấy hắn đã ở đó rồi.
Nhớ tới lúc trước, cô mỉm cười, hạnh phúc.
– Em thích người đó ở điểm nào?
Chị Dương thấy vậy thì hỏi.
– Thích anh ấy có EQ thấp, thích cảm giác an toàn, mọi thứ.
– Vậy em ghét ở điểm nào?
– Ghét… là ghét ở điểm anh ấy không làm người ta ghét nổi, khiến người ta yêu mình tới nghiến răng.
– Xem ra em rất yêu anh ta, đã yêu vậy thì sao phải tách ra?
Lời này khiến cô yên lặng, cô đột nhiên nhận ra bọn họ có rất nhiều hồi ức đẹp.
Tiếp tục yêu không?
Cô tự hỏi mình.
– Vì nơi này đau.
Cô ôm ngực, khẽ nói.
– Hai tháng này em nghĩ nhiều lắm, em biết anh ấy còn sống nhưng vẫn dựng bia mộ chôn quần áo và di vật của anh ấy vì em biết anh ấy đang ở bên người phụ nữ khác. Nói em hẹp hòi, không biết điều cũng được, em không khống chế nổi mình. Khi anh ấy xuất hiện trước mặt em, em rất vui, cũng rất khó chịu.
Chị Dương thấy gương mặt trắng bệch của cô thì đau lòng ôm lấy cô, an ủi:
– Ai cũng sẽ có lúc hoang mang, em không tin bản thân thì hôn nhân không thể tiếp tục.
– Em nên làm gì?
Cô luống cuống hỏi như một đứa trẻ bất lực.
– Bây giờ em thiếu cảm giác an toàn, chờ người kia cho em là được, nếu không thì chẳng ai có thể cho em được. Hai người chưa tới mức phải ly hôn, hai chữ này không tùy tiện nói ra được, nó khiến người ta rất đau đớn, biết không?
Nhạc Yên Nhi khóc không thành tiếng, chỉ có thể gật đầu.
Chị Dương lại an ủi:
– Trong thời gian này cứ an tâm ở lại nhà chị, có lời gì cứ nói với chị, chị sẽ không nói lung tung. Có yêu cầu gì cũng cứ nói, không phải khách khí, chị thấy tâm trạng em không ổn, để chị trông hàng cho, em về nghỉ đi.
– Không cần đâu, chị còn phải nấu cơm cho bọn trẻ mà, em không sao, khóc xong là đỡ nhiều rồi.
Cô lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ sáng ngời, cô cố kiên cường chứng tỏ mình không sao, đây là điều duy nhất cô làm được lúc này.
Bà chủ không lay chuyển được quyết định của cô nên đành thôi.
Chị Dương vừa đi, cửa hàng trở nên vắng vẻ hẳn, Nhạc Yên Nhi ôm hoa, cô cảm thấy mắt mình cay cay.
Cuối cùng, cô đặt nó trước cửa, treo lên một tấm bảng nói người qua đường có thể lấy miễn phí một bông.
Chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người mang hoa đi.
Chín giờ tối, sinh viên mỹ thuật tan lớp, Dạ Đình Sâm cũng đúng giờ xuất hiện.
Đây là thời gian bận nhất, Nhạc Yên Nhi chỉ có một mình sẽ khá bối rối, Dạ Đình Sâm vừa đến đã lập tức buộc lên chiếc tạp dề có in tên tiệm màu bên ngoài bộ vest đắt đỏ, vậy mà chẳng có cảm giác không hài hòa nào, vẫn cứ đẹp trai như vậy.
Hắn bước tới quầy thu ngân, chẳng nói lời gì mà cầm sổ ghi chép trong tay Nhạc Yên Nhi lên, sắp xếp đồ đạc lại, thậm chí còn mang cả tiền lẻ vì buổi tối thường thiếu tiền lẻ.
Hai trăm tệ tiền lẻ, hắn đổi lấy một tờ hai trăm tệ trong tủ ở quầy thu ngân rồi nhét vào tay cô.
– Trông đi.
Hai chữ này vang lên, in sâu vào lòng cô.
Chờ hắn xong xuôi đã chín giờ hai mươi, học sinh bắt đầu tới, tất nhiên có rất nhiều người tới đây vì Dạ Đình Sâm.
Có vài cô bé mua trà sữa và đồ ăn đến nhưng hắn đều từ chối, khi trả lại tiền, ngón tay cũng giữ khoảng cách, Nhạc Yên Nhi chẳng biết hắn làm kiểu gì nữa.
Dạ Đình Sâm ăn nói lễ phép, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói đều đều vậy mà làm những cô gái nhỏ này thần hồn điên đảo.
Có hắn ở đây, Nhạc Yên Nhi chẳng có tác dụng gì nữa, cô chỉ đành sắp xếp đồ đạc.
Hàng trong hai hôm nay hết quá nhanh, cô thường phải vào kho để lấy. Bộ dụng cụ vẽ vừa ra đã hết sạch, thậm chí có người còn mua cho một cô bé khóa dưới mới lên lớp mười để lấy lòng.
Quả nhiên, thịnh thế mỹ nhan luôn có sức hút.
Đám học sinh ở lại tới mười một giờ mới miễn cưỡng rời đi, Nhạc Yên Nhi cũng tìm được thời gian tới kho lấy hàng, để Dạ Đình Sâm tính sổ.
Nhà kho ở ngay đằng sau, diện tích nhỏ nhưng chật ních đồ, cái gì cũng có.
Giá vẽ, bàn vẽ, bột nước, thuốc màu, các loại màu nước khác nhau.
Giấy vẽ và vở ký họa bán chạy nhất nên cô muốn lấy mấy thứ này đầu tiên.
Đang định tới thì Dạ Đình Sâm túm tay cô lại.
– Để anh.
– Em không tính được sổ, anh tính đi, cứ để em…
– Nhìn là được.
Hắn thản nhiên nói rồi tính nốt dòng cuối cùng, khép sổ lại rồi tiếp tục nói:
– Chuyển hàng là chuyện của đàn ông, việc tốn sức này một cô gái như em cứ ngoan ngoãn ngồi im nhìn là được.
Nói xong, hắn đi mất, Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp.
Chẳng bao lâu, đèn đột ngột tắt, Nhạc Yên Nhi sững người.
Đứt cầu dao à?
Cô lập tức mở đèn pin trên điện thoại lên, muốn tới xem cầu chì vì cửa ở đây là cửa điện, nếu không có công tắc sẽ không khóa được.
Nhưng cô không tìm thấy hộp điện đâu cả.
Đúng lúc này, điện thoại thông báo pin yếu, tự tắt máy.
Cô bây giờ mới nhớ tới Dạ Đình Sâm, hẳn là di động hắn còn điện.
Vừa nhớ tới hắn, cô đột nhiên vỗ đầu một cái, vội vàng đi xuống đến mức đầu gối đập vào quầy, rất đau.
Cô cố nhịn đau, sờ soạng đi xuống nhà kho.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!