– Dạ Đình Sâm, nếu anh đã chiều em đến thế thì phải luôn chiều chuộng em nhé, đừng rời xa em. Em đã không còn như trước, biết ngang ngược vô lý, tùy hứng làm bậy, nhưng cũng sẽ lấy anh làm trung tâm. Thế nên đừng bao giờ rời xa em, nếu không sẽ phải dùng rất nhiều thời gian để quen với cuộc sống không có anh. Em đã… không còn kiên cường nữa rồi…
Câu sau cùng, cô thốt lên trong nghẹn ngào.
Dạ Đình Sâm nghe xong trái tim cũng run lên, nhìn cô gái rúc vào lòng mình, vừa nhỏ bé vừa run rẩy, khiến hắn thương tiếc không thôi.
– Anh cũng giống em, không thể để em rời xa anh được, không bao giờ.
Hắn nói rõ ràng từng chữ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Đây là lần đầu tiên Dạ Đình Sâm biết hỏi ý kiến cô, biết quan tâm cô thích thứ gì.
Sau đó ghi nhớ trong lòng.
Cô thích món gì, thích quần áo thế nào, thích đến nơi nào ngắm cảnh… Mấy ngày hắn đã ghi nhớ rất nhiều thứ.
Nhưng hắn vẫn chưa biết cô thích loại phim nào, sách nào, bình thường ngây người là đang gì điều gì?
Cuộc sống còn rất dài rất rất dài, giờ hắn chậm rãi ghi nhớ, tin rằng rồi sẽ nhớ được hết tất cả.
Từ lúc Nhạc Yên Nhi trở về đã yêu cầu hắn một điều.
– Cùng em đi chụp ảnh một lần, tìm hiểu bộ dáng khi em nghiêm túc làm việc.
Mỗi người đều muốn khoe ra mặt tốt đẹp nhất của mình với người thương.
Hắn quyết đoán ra sách lược, nghiêm túc làm việc cô đều đã nhìn thấy.
Hắn xuống bếp nấu cơm cô cũng đã xem.
Hắn chật vật yếu đuối, cắn răng nhẫn nhịn cô cũng từng gặp.
Cô đã thấy rất nhiều bộ dáng của Dạ Đình Sâm, giờ cô hi vọng hắn có thể nhìn lúc cô làm việc, chuyện mà cô thích làm, tay cầm máy chụp hình là cô sẽ giống như đang ở lãnh địa riêng của mình.
Hắn chưa từng thấy.
Thế nên cô muốn hắn đi cùng mình.
Dạ Đình Sâm gật đầu đồng ý, hôm nay hắn sẽ không đi đâu hết mà cùng cô đi xem triển lãm ảnh, đến tòa soạn, đi tất cả những chỗ cô muốn.
Nhạc Yên Nhi dùng danh nghĩa cá nhân để mở triển lãm ảnh tại trung tâm văn hóa Châu Âu, đây có thể coi là nơi giao thoa của các nền văn hóa thế nên không chỉ có mình triển lãm của cô mà còn có mấy triển lãm tranh và trưng bày của các bảo tàng.
Trung tâm cuộc triển lãm được bày trí bằng hai màu đen trắng chủ đạo, đèn trần được chụp bằng chất liệu gỗ, ánh đèn vàng ấm áp khiền bầu không khí rất dễ chịu.
Bên dưới mỗi tác phẩm đều có ký tên.
Miss Night.
Nhớ Dạ.
Đến hôm nay nỗi nhớ dài đến năm năm kia mới có lời kết.
Dạ Đình Sâm nắm chặt tay vợ mình, chăm chú nhìn từng tấm ảnh.
Không thể không nói Nhạc Yên Nhi rất có năng khiếu, lúc làm diễn viên có thể thổi hồn cho từng nhân vật trở nên sinh động thì khi chụp ảnh cũng có thể tạo ra những tác phẩm vô cùng xuất sắc.
Kỹ thuật chụp ảnh của cô rất cao, kết cấu cũng hoàn hảo, sắc thái chói lọi, thế nhưng… vẫn có cảm giác cô độc và tưởng niệm tràn đầy.
Những bức ảnh này không phải được chụp cùng một lúc mà là tập hợp của năm năm, cô chọn lựa cẩn thận trong tất cả những tấm ảnh của mình rồi mới mang ra triển lãm.
Mỗi tấm đều rất đẹp, giống như được phủ lên một lớp trang điểm khiến dung nhan sáng lạn, nhưng đến tận cùng lại là úa tàn.
Quản lý triển lãm nhận ra Nhạc Yên Nhi, vì có việc cần nói với cô nên hai người ra một góc nói chuyện.
Dạ Đình Sâm thì đứng chờ cô.
Hắn để ý thấy góc phòng có năm tấm ảnh phong cảnh, để tên chung là “tưởng niệm”.
Đều là ảnh chụp đen trắng, có thể thấy bóng dáng một người trong đó, nhưng cụ thể là ai thì không rõ.
Ánh chiều ta có chút cô liêu, bóng người kia cũng bị kéo dài vô tận, trong lòng hắn cũng bị nhiễm cảm giác bi thương khó tả.
Người trong ảnh đều là hắn.
Mỗi năm một tấm, năm năm đã qua thì có đủ năm tấm ảnh chụp.
Năm năm này cô đều đang tưởng niệm hắn.
Ngón tay hắn run run sờ lên khung ảnh thủy tinh, đầu ngón tay cũng lạnh như băng.
Bỗng có một người đột nhiên va vào người khiến tay hắn bất cẩn vung lên, khung ảnh kia cũng rớt xuống đất.
Choang ——
Tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.
Dạ Đình Sâm nhíu mi, vội vàng rút ảnh ra, cẩn thận nắm trên tay, thậm chí không để ý ngón tay mình đã bị thủy tinh cắt đứt.
– Ai thế?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng gắt lên.
Hắn vừa xoay người đã thấy một người phụ nữ run rẩy co ro trước mặt mình, cô cúi đầu rất thấp, cứ như sợ người ta nhìn thấy nên dùng tay che kín mặt.
Cô không dám ngẩng đầu mà chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà, nhưng không ngờ lại thấy máu.
Là máu chảy từ tay Dạ Đình Sâm.
Hắn bị thương ư?
Vì quá căng thẳng nên cô vội ngước nhìn, thấy ngón tay Dạ Đình Sâm đang chảy máu trái tim cô cũng như co rút lại, không kịp nghĩ nhiều mà bước tới rồi bảo:
– Anh bị thương rồi, băng lại đi đã.
Bàn tay xương xẩu của cô lần mò trong túi áo bành tô rồi lấy ra một miếng urgo, sau đó băng lại giúp hắn.
Dạ Đình Sâm nháy mắt ngây người, vì thế khi bị người phụ nữ kỳ lạ này nắm tay hắn không hất ra ngay mà ngược lại còn để cô tự tiện băng bó cho mình.
Nhưng hắn cũng chỉ ngây ngẩn trong chớp mắt.
Lập tức rút phắt tay về xong hắn lên tiếng:
– Không cần, lần sau cẩn thận một chút.
Rõ ràng đang khó chịu nhưng lời nói ra lại không hề ác liệt như bình thường.
Nhân viên trong triển lãm cũng đã tới quét dọn hiện trường.
– Chào tiên sinh, vì tác phẩm tham gia triển lãm bị tổn hại, mà theo như cameraì ghi lại thì hai vị đều có trách nhiệm, giám đốc của chúng tôi đang tới rồi, rất mong hai vị ở lại chờ một lát.
Người phụ nữ kia vừa nghe thế đã tỏ ra rất hoảng loạn.
Cô vốn không định đến đây nhưng lại bị Julia ép đi. Đám vệ sĩ kéo cô vào trong sau đó đẩy mạnh để cô va vào Dạ Đình Sâm.
Cô không thể ở đây lâu được, nếu để Dạ Đình Sâm biết rõ thân phận của cô thì chẳng khác nào đem vết sẹo đã lành năm đó rạch ra lần nữa!
Hắn đã có cuộc sống mới, lại còn đang rất hạnh phúc nên cô không thể đi phá hủy cuộc sống của hắn được!
Người phụ nữ này rối loạn như lên cơn tâm thần, cô cúi đầu lắc lư liên tục rồi còn đẩy văng nhân viên phòng triển lãm rồi vội vã lao về phía cửa ra.
Vệ sĩ đứng chờ sẵn ngay cửa.
Cô nhíu chặt mày, trong lúc khẩn cấp vội đổi hướng, lao thẳng vào WC.