Nhạc Yên Nhi nhìn gương mặt đã gần trong gang tấc, cô nuốt nước miếng, kabedon, kabedon…
Mùi hương trên người Dạ Đình Sâm thoang thoảng trước mũi, là mùi hương của Cologne cao cấp, tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch.
– Ừm? Giọng mũi thấp và quyến rũ vang lên.
Nhạc Yên Nhi đỏ bừng mặt.
Cô nghiêng đầu đi, tránh ánh mắt sâu hút của Dạ Đình Sâm, nói:
– Anh… anh đừng tới gần tôi như thế, nóng chết mất thôi.
Dạ Đình Sâm nắm lấy cằm Nhạc Yên Nhi, khẽ nâng lên:
– Tại sao trước mặt người khác, cô lại trốn tránh tôi? Khoảng cách gần quá, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn có hình bóng mình, đầu óc cô liền trống rỗng.
Có người kêu lên tên Nhạc Yên Nhi từ phía gần đó.
Nhạc Yên Nhi hệt như con mèo bị dẫm phải đuôi, cô giật mình hoàn hồn, theo quán tính đẩy Dạ Đình Sâm ra.
Quay đầu nhìn lại liền thấy Diệp Hiểu Như đang đứng gần đó, trợn mắt nhìn hai người họ.
Nhạc Yên Nhi thở phào, may không phải là người khác nhìn thấy.
Nhạc Yên Nhi giấu đầu hở đuôi chỉnh sửa tóc, hỏi:
– Hiểu Như, có chuyện gì à? Diệp Hiểu Như không ngờ mình sẽ thấy cảnh tượng thế này, vốn đang giật mình thì đôi mắt lãnh đạm của Dạ Đình Sâm liếc qua, Diệp Hiểu Như lập tức cảm thấy áp lực nặng nề, cô hoàn hồn lại.
Có phải khi nãy đạo diễn đã tự đi nghênh tiếp Dạ thiếu không? Dạ thiếu và Yên Nhi! Cuối cùng thì quan hệ giữa họ là thế nào? Diệp Hiểu Như sốc nặng, miệng lưỡi cũng lắp bắp:
Vừa dứt lời, Nhạc Yên Nhi cảm thấy áp lực từ người bên cạnh càng nặng hơn:
chờ tôi quay xong sẽ qua gặp anh ngay, được không?
Cũng vừa lúc cô muốn hỏi xem hắn tới khu nghỉ dưỡng làm gì.
Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ au khi mở khi khép của cô, nhịn cảm giác muốn hôn cô lại, cuối cùng cũng chịu bỏ qua:
– Đi đi.
Nhạc Yên Nhi như được đại xá, cô chạy về phía Diệp Hiểu Như, sợ Dạ Đình Sâm đổi ý sẽ chặn mình lại để hỏi, cô vội vã nắm tay trợ lý chạy đi.
– Yên… Yên Nhi, kia là Dạ thiếu gia phải không? Vì sao em lại ở đó cùng hắn? Vừa bước vào chỗ rẽ, Diệp Hiểu Như đã hỏi liên tục.
– Chuyện này dài dòng lắm…
Nhạc Yên Nhi chẳng biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết có nên nói thật với Diệp Hiểu Như không.
Diệp Hiểu Như cuống lên:
– Nếu bị phóng viên biết thì phải làm thế nào? Khó khăn lắm bây giờ em mới có cơ hội nổi tiếng, ngàn vạn không thể dính líu tới những chuyện thế này, nếu chuyện em được bao nuôi truyền ra ngoài thì danh tiếng của e sẽ hỏng hết.
Là trợ lý của Nhạc Yên Nhi, Diệp Hiểu Như luôn tận tâm tận lực lo lắng cho cô như vậy, âu cũng là chuyện phải lẽ, nhưng trong câu chuyện này có quá nhiều ẩn tình, chẳng thể nói rõ trong dăm ba câu nên Nhạc Yên Nhi đành lảng đi:
– Đạo diễn đang giục mà chị? Chúng ta qua trường quay nhanh thôi, chờ quay xong em sẽ nói cho chị nghe.
Đến trường quay, quả nhiên các bộ phận đã chuẩn bị xong cả.
Đạo diễn Lộ có vẻ khó chịu:
– Yên Nhi, cô chạy đi đâu thế, khi nãy nghênh đón Dạ thiếu cũng không thấy tăm hơi đâu.
Nữ chính không ở đây, nữ phụ số một cũng không, đúng là không ra sao.
Nhạc Yên Nhi cười xin lỗi:
– Xin lỗi đạo diễn Lộ, vừa rồi bụng tôi không thoải mái, tiêu chảy ạ.
An Tri Ý thấy Nhạc Yên Nhi tới gần, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Chẳng mấy khi cô ta lại không châm chọc Nhạc Yên Nhi.
Chiều nay sẽ quay cảnh của Ôn Tố Tố và Tiêu Lam, cuối cùng Ôn Tố Tố cũng biết kẻ cầm đầu đã năm lần bảy lượt tạo ra hiểu lầm giữa mình và An Vĩnh Hạo, đồng thời cũng gây hiểu lầm giữa Thẩm An Nhã và An Vĩnh Hạo chính là Tiêu Lam, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên mâu thuẫn gay gắt, cũng chính vì như vậy mới khiến Tiêu Lam về sau được ăn cả, ngã về không, quyết tâm lái xe đâm Ôn Tố Tố.
Hai người vào vị trí, đạo diễn Lộ hô “Action”, họ nhanh chóng nhập diễn.
Ôn Tố Tố nhìn chằm chằm Tiêu Lam, sắc mặt cô trắng bệch, thủ ngữ rất chậm, dường như mỗi động tác đều tiêu tốn toàn bộ sức lực của cô.
“Chính cậu đã dùng điện thoại của mình để gửi tin nhắn cho An Nhã, bảo An Nhã tới nhà kho à?” Tiêu Lam thản nhiên đáp:
– Đúng, là tôi.
“Cũng chính cậu đã tìm người cưỡng hiếp An Nhã?”
– Là tôi.
Mắt Ôn Tố Tố đỏ hoe, trong mắt là đấu tranh, dường như cô đang ép mình phải chấp nhận sự thật tàn khốc này.
“Tại sao lại làm như thế? Mình cứ nghĩ chúng ta là bạn tốt cơ mà, chẳng lẽ mình đã làm điều gì có lỗi với cậu sao?”
– Bạn à? Tiêu Lam cười quái dị:
– Ôn Tố Tố, cô coi trọng bản thân quá rồi, nếu không có cái thân phận là thiên kim nhà thị trưởng, cô nghĩ cô sẽ là ai? Mười năm trước, khi cô vừa về nhà họ Ôn, cô còn là đứa con gái toàn thân tanh mùi cá biển! Khi ấy, ngoại trừ tôi, có ai để ý cô à? Kể về quá khứ khó khăn, Ôn Tố Tố run rẩy bờ môi nhưng không thể thốt thành lời.
– Đã bao lần cô không biết thân biết phận, lại còn muốn tranh giành An Vĩnh Hạo với tôi.
Cô là đồ tàn tật, Thẩm An Nhã thì đê tiện, các người đều không xứng với Vĩnh Hạo! Chỉ có tôi! Chỉ có tôi mới là người có thể đứng bên cạnh anh ấy! Các người là chướng ngại vật, tôi chỉ đang diệt trừ các người mà thôi.
Mắt Ôn Tố Tố ầng ậc nước, cô không thể tin nổi những chuyện trước đây đều là giả dối.
Cô run rẩy ra hiệu.
“Mình có thể đi khỏi đây, mình sẽ không tranh anh Vĩnh Hạo với cậu, nhưng xin cậu đừng làm tổn thương An Nhã.
Tiêu Lam khinh thường cười lạnh, trong mắt là vẻ độc ác:
Đạo diễn Lộ nhìn trong máy giám sát, hai người đều diễn rất tốt, ông hài lòng gật đầu.
Nhạc Yên Nhi trở về vị trí nghỉ, cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm.
Diệp Hiểu Như nhìn An Tri Ý và trợ lý của cô ta ở đối diện nói chuyện với vẻ mặt đắc ý, nói khẽ:
– Có khi trong hôm nay, An Tri Ý chính là người diễn tốt nhất.