Buổi tối cơm nước xong, cô do dự một lúc, cuối cùng cũng gọi điện đến bệnh viện. Bên kia báo rằng bệnh nhân đã tỉnh lại và về nhà.
Cô thở phào một hơi, sau đó ngẫm nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Authur.
Cô định tìm Norman, nhưng bây giờ anh ta đang tham gia huấn luyện trong quân đội, căn bản không thể liên hệ được, cũng không biết Authur có biết cách liên lạc hay không.
Nhưng đáp án khiến cô vô cùng thất vọng, Authur cũng không thể liên hệ với anh ta, chỉ có thể chờ đến khi kết thúc huấn luyện thì Norman mới về được.
Cô cúp máy, đi đến phòng của Vãn Vãn, con bé đã ôm gấu bông của mình ngủ ngon lành.
Con gấu bông kia là quà cô tặng cho con bé vào hôm khai giảng.
Nhạc Yên Nhi im lặng đứng nhìn hồi lâu mới khép cửa đi ra.
Nhưng ngay khi cô vừa đi thì con bé kia lập tức mở mắt ra, móc điện thoại dưới gối gửi tin nhắn cho Dạ Đình Sâm.
[Mẹ bảo ba bị đau dạ dày phải vào viện, sao ba lại yếu thế! Bệnh dạ dày không phải chỉ có con nhà nghèo mới bị à? Một ông chú hơn 30 tuổi như ba mà lại ốm yếu dặt dẹo thế?]
Tin nhắn gửi đi không bao lâu thì đối phương lập tức trả lời.
[Là ai đưa kem với nước ngọt cho ba hả?]
Éc…
Nhạc Vãn Vãn bĩu môi, sau đó tiếp tục gõ tin nhắn.
[Ngày mai mẹ đưa con đến nhà Đinh Đang chơi, ba có muốn đi cùng không? Nếu ba đến thẳng nhà thì mẹ sẽ không đưa ba theo đâu, ba cứ qua bên đó luôn đi, thế thì mẹ mới không đuổi ba đi được, chắc chừng 9 giờ 30 phút con và mẹ sẽ đến đó, ba qua trước giờ đó là được.]
[Yên tâm.]
Dạ Đình Sâm nhắn lại hai chữ mới cao lãnh làm sao.
Sau đó… Không có sao đó.
Nhạc Vãn Vãn trừng mắt nhìn điện thoại hơn 10 phút mà đối phương cũng không thèm gửi tin chúc ngủ ngon.
Sao ông ba này không giống tưởng tượng của cô bé chút nào thế?
Cô bé do dự một lúc, cuối cùng uyển chuyển nói.
[Con ngủ đây.]
Đối phương lập tức trả lời, chứng tỏ hắn vẫn chưa ngủ.
[Biết rồi, ba cũng ngủ đây.]
…
Có phải là hắn thiếu óc liên tưởng không nhỉ, sao không gửi hai chữ ngủ ngon mà lại bảo là biết rồi chứ?!!
Ai mà thèm biết hay không, cứ như thể hoàng đế xem tấu chương xong chỉ ném lại 1 câu “trẫm đã duyệt” ấy.
Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn tức muốn nổ phổi, đợi 10 phút sau lại gọi điện qua, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của đối phương vang lên:
– Không phải con bảo đi ngủ à?
– Đúng đấy, con gái của ba sắp đi ngủ, không phải ba nên thể hiện gì đó hay sao?
…
Lời này đúng là làm khó Dạ Đình Sâm, hắn ngẫm nghĩ rồi nói:
– Có chứ.
Nghe thế thì bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn mừng rơn, trong lòng hân hoan như có 36 pháo hoa ầm ầm nở rộ.
Ba của cô bé còn cứu được!
Ngay lúc cô bé hí hửng chờ nghe chúc ngủ ngon thì đối phương lại khoan thai nói:
– Tối đi toilet thì nhỏ nhỏ tiếng một chút, đừng có ồn ào ảnh hưởng đến mẹ con.
…
Nhạc Vãn Vãn chào thua, núi lửa phun trào!!
– Ba không biết nói một câu ngủ ngon với con à? Chúc xong thì chết chắc!
– Hóa ra là con chờ câu này à? Ngại quá, ba chỉ mới nói với mẹ con thôi, nhất thời quên mất con. Được rồi, nể mặt con là con gái của ba, chúc con ngủ ngon.
Hắn nói với vẻ khiên cưỡng, lại còn nể mặt Nhạc Yên Nhi nữa chứ.
Nhạc Vãn Vãn muốn khóc luôn tại chỗ.
Không phải là cô bé được nhặt ngoài thùng rác thật đấy chứ? Cô bé còn chưa ghét bỏ ông ba nhặt này thì thôi, nào ngờ lại bị hắn ghé bỏ đủ kiểu thế này.
Cô bé bực bội cúp máy, một giây trước khi tắt điện thoại, người nọ còn nghiêm giọng ra lệnh cho cô bé buổi tối đi toilet phải nhỏ tiếng một chút, kế bên đó có camera, nếu làm mẹ giật mình thì hôm sau bảo đảm cô bé sẽ bị đánh nát mông.
Đây chắc chắn không phải ba ruột, ba ruột làm sao có thể đối xử với con gái của mình như thế chứ?
Sáng hô sau, Nhạc Yên Nhi dậy sớm chuẩn bị đồ, Đinh Đang rất thích bánh quy do cô làm, nên cô định làm chút bánh mang qua. Còn Vãn Vãn thì ngoan ngoãn ngồi ăn điểm tâm, lại còn nói với ra:
– Mẹ thật sự không muốn gọi ông ba nhặt kia đi cùng ạ? Mẹ Đinh Đang bảo là muốn mời ba người nhà mình mà!
Ba người nhà mình…
Nghe thế, tim của Nhạc Yên Nhi run nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
– Không sao đâu, mẹ sẽ bảo là ba con bận, chúng ta đến là được rồi. Bánh quy xong rồi đây, con ăn hết chưa?
– Ăn hết rồi ạ!
Cô bé đứng dậy dọn bát đũa, sau đó bê vào bếp, tự giác đứng lên chiếc ghế nhỏ của mình rửa bát.
Nhạc Yên Nhi sửa soạn xong thì dắt cô bé đi, trên đường còn mua thêm chút quà mang qua.
Chừng 9 giờ 30 thì đến trước cửa nhà Đinh Đang.
Cửa vừa mở ra thì mẹ Đinh Đang đã nhìn mấy món đồ trong tay cô, bật cười rồi bảo:
– Hai vợ chồng chị thật đúng là, sao lại mang nhiều đồ thế làm gì chứ, như vậy lần sau sao em dám mời hai người đến ăn cơm nữa đây?
Hai vợ chồng?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy nghi hoặc, còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị mẹ của Đinh Đang kéo vào, sau đó nhìn thấy bóng dáng cao to đứng trong phòng khách kia.
Đầu cô như nổ tung.
Sao hắn lại ở đây thế này?
– Anh…
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc chỉ tay vào anh.
– Lúc anh chạy về từ công ty thì gặp mẹ Đinh Đang, nên thuận đường đưa cô ấy về, dù sao thì chúng ta cũng đến đây ăn cơm mà?
Hắn bước lên đưa dép lê cho cô, sau đó thuận tay cầm giúp túi xách cho cô.
Mấy động tác yêu chìu nho nhỏ này vẫn không hề thay đổi sau 5 năm xa cách.
Mẹ Đinh Đang thấy thế thì không khỏi trừng mắt nhìn ba Đinh Đang đứng ở sau cửa.
– Đúng thế, lúc em ra khỏi chợ thì thấy ba của Vãn Vãn nên đi nhờ xe của anh ấy về. Chị đừng đứng ở đấy nữa, vào ăn chút hoa quả đi!
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác đổi dép.
Cô không hề nói chuyện đến đây ăn cơm cho Dạ Đình Sâm nghe, sao hắn lại biết mà đến đây thế này?
Chẳng lẽ…
Cô giật mình chợt hiểu ra, cúi đầu nhìn bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn.
Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn cúi đầu đổi giày không chịu nhìn lên, cứ như dưới đất có tiền vậy.
Nhạc Yên Nhi thật sự tức chết đi được, nhưng đang ở nhà người khác nên không thể làm gì, đành phải cố nhịn.
– Dạ Đình Sâm, anh bị viêm dạ dày chưa khỏe mà, không cần phải nằm viện nữa à?
Cô nghiến răng, ra hiệu hắn có thể đi được rồi.
– Đã khỏi rồi, em không cần lo đâu.
– Viêm dạ dày ư? Thế thì trưa nay em sẽ nấu vài món dễ tiêu một chút. Anh chị ngồi đây xem tivi đi, em vào bếp chuẩn bị. Ba Vãn Vãn có chơi mạt chược không? Lát nữa bốn chúng ta chơi vài ván đi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!