Hơn nữa toàn bộ quá trình cả hai đều không nhìn nhau lấy một cái, vẻ mặt lại giống hệt nhau, mặt mày thản nhiên, vẻ mặt kiêu ngạo như thể nhìn ai cũng thấy chướng mắt.
Nếu nói hai người họ không phải cha con thì chắc cũng không ai tin!
Cả hai chạy đến trước mặt cô, Dạ Đình Sâm ngồi xổm xuống, cột dây lên chân cả hai, sau đó lại nói:
– Chạy theo khẩu lệnh của anh, không cần nhanh, ổn là được rồi.
– Ừ…
Nhạc Yên Nhi gật đầu, mặc hắn kéo tay mình, cảm xúc phức tạp, vừa như vui mừng, lại luống cuống, lo được lo mất.
Nếu… đây thật sự là một giấc mơ thì cứ vui vẻ một lần, để rồi sau này mỗi người một phương cũng được.
Nếu đã gặp lại nhau thì chi bằng biến nó thành cuộc gặp đẹp đẽ vậy!
Cô nhếch môi cười khẽ, sau đó bước theo nhịp chân, nghe giọng nói trầm thấp hô 1 2 1 2 của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Khả năng giữ nhịp của Nhạc Yên Nhi rất kém, mới chạy vài bước đã hơi hụt nhịp, giọng nói thản nhiên của Dạ Đình Sâm lại vang lên bên tai:
– Giẫm lên chân anh đi, anh kéo em.
Nói xong thì buông tay con gái ra, để mặc cô bé Vãn Vãn tự sinh tự diệt.
Cô đạp bàn chân bị cột lại lên chân anh, tư thế này hơi giống một động tác trong khiêu vũ, cô nhìn anh với vẻ nghi hoặc, không rõ anh định kéo mình kiểu gì.
Ngay khi cô đang lấy làm khó hiểu thì Dạ Đình Sâm đã ôm chắc lấy eo của cô, kéo cô dựa hẳn vào người minh, sau đó kéo cô chạy tiếp.
– Lâu rồi không ôm ai, nếu bị đau thì em nhớ nói nhé, anh sợ anh làm không tốt.
Giọng nói hờ hững của anh lại vang lên, mang theo chút lưu luyến đầy dịu dàng, lại dè dặt đến lạ.
Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:
– Không sao hết.
– Vậy là được rồi, xem ra bình thường hay luyện tập có hiệu quả không tồi. Tuy không quen, nhưng nếu là ôm em thì anh nghĩ chắc là sẽ ổn thôi. Dù sao… thì anh cũng chỉ từng ôm có một mình em.
Hắn nói với vẻ thản nhiên, nhưng lại như một sợi lông vũ phớt nhẹ qua tim, khiến cô cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Cô cố ý nhìn sang hướng khác, sau đó chợt hỏi:
– Sao chứ, lẽ nào anh từng ôm đàn ông à?
– Lúc Tinh Tinh mới chào đời thì có ôm nó vài lần.
Hắn nghiêm túc trả lời.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì thấy buồn cười.
Dạ Đình Sâm ôm trẻ con ư? Cảnh tượng này sẽ thế nào nhỉ?
Cả ba nhanh chóng chạy tới đích, các giáo viên nhanh chóng phát thẻ rồi nói về những cuộc thi sắp tới, khi đó cả nhà ba người cùng thi luôn, không cần phải chạy tiếp sức nữa.
Dạ Đình Sâm cầm thẻ rồi nói:
– Có muốn giành hạng nhất không?
– Có được không?
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc nhìn anh.
Cô vốn chẳng ôm hy vọng gì, nhưng nay có Dạ Đình Sâm nên cảm thấy vô cùng yên lòng. Hơn nữa con gái lại hợp rơ với ba như thế, có khi lại giành được hạng nhất thật ấy chứ.
– Chỉ cần em muốn thì có thể giành được.
Hắn nói chắc nịch, chỉ cần Nhạc Yên Nhi gật đầu nói muốn thì cái gì anh cũng có thể cho cô.
Nhạc Vãn Vãn thấy hai người như thế thì lập tức bùng nổ.
Hạng nhất không phải là do con bé quyết định muốn hay không ư, con bé mới là nhân vật chính trong hội thao mà, con bé là kết tinh tình yêu của họ, giờ gạt nó qua một bên như thế mà coi được ư?
Bây giờ bạn nhỏ Vãn Vãn khóc không ra nước mắt, tựa như lời uy hiếp của mình ban nãy bị coi không ra gì, chẳng có chút uy hiếp nào.
Họ đi vào khu chờ, sau đó lại bắt đầu trận đấu mới, quả nhiên đúng như lời Dạ Đình Sâm nói, họ dễ dàng giành được hạng nhất.
Tiếp theo là phần thi quay lưng ném bóng, hai cha con phối hợp với nhau, Nhạc Yên Nhi thì đứng bên cạnh rổ, phụ trách đưa bóng.
Khi tất cả gia đình khác đều nhao nhao cười nói la ó, ba và các bé luống cuống tay chân thì chỉ có hai cha con nhà này là đanh mặt lạnh tanh cầm bóng ném vèo vèo, chỉ trong ba phút ngắn ngủi đã ném được hơn mấy chục quả.
Giáo viên đi đến trước mặt Nhạc Yên Nhi, nói với vẻ là lạ:
– Có phải là Vãn Vãn không được thân với ba của bé không ạ…
Xem họ hợp tác tốt như thế, lý ra tình cảm phải khắng khít lắm mới đúng, sao mà hai cha con đều lạnh tanh thế kia…
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì lấy làm xấu hổ vô cùng.
Cô phải giải thích thế nào đây về cái thói không hay nói cười của Dạ Đình Sâm đây?
Cả tính cách cao lãnh của Vãn Vãn nữa?
Cô bèn cười khổ:
– Cả hai cha con đều khá hướng nội, trong nhà chỉ có mỗi mình tôi là hướng ngoại thôi.
– Nhưng… Mọi người đều nhìn nhà chị cả đấy, nhà chị thắng chắc rồi, nhưng như thế thì kỳ lắm… Mc bên bọn em không biết giải thích về đội nhà chị thế nào cả. Mẹ Vãn Vãn này, chị nghĩ cách gì đi được không?
Nghĩ cách ư?
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nhìn hai cha con kia, đợi họ đi tới thì nói:
– Hai người có thể cười một cái với nhau được không? giáo viên còn tới đây nhắc kìa. Hai người không thấy tất cả đều đang nhìn chúng ta ư? Có thể đừng ra vẻ cao lãnh được không?
– Bản tính sẵn thế.
Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp.
Vãn Vãn thì tức giận nói:
– Bỏ 20 đồng thuê tới mà còn đòi con vừa cười vừa nói chuyện nữa á, mơ đi!
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ cốc đầu Vãn Vãn một cái:
– Con muốn mọi người đều biết đấy à? Phối hợp chút đi, cười cười nói nói gì đó, ra vẻ như khó khăn cũng được, để cho các bạn khác chút mặt mũi nữa chứ!
– Nhưng mấy trò này dễ thật mà!
Hai cha con trăm miệng một lời.
Nhạc Yên Nhi lập tức phát điên.
– Gỉa bộ một chút không được à? Nếu hai người còn như thế thì mẹ đi nhé.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói.
Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn bĩu môi, muốn nói mình không làm được, nhưng chưa kịp hó hé đã bị Dạ Đình Sâm chặn họng.
Hắn thản nhiên nói:
– Được, cười thế này được không?
Hắn nhìn Nhạc Yên Nhi, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, vẻ lạnh lùng trên người như bị một cơn gió cuốn bay đi, ấm áp tựa nắng xuân, chói mù mắt người khác, những phụ huynh khác nhìn thấy đều phải cảm thán không thôi.
Nụ cười của hắn có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.
Nhạc Yên Nhi nhìn xong thì mím môi gật đầu.
Sau đó Dạ Đình Sâm lại kéo tay Vãn Vãn đi, ngay khi vừa quay lưng lại thì lạnh giọng:
– Nếu con không muốn cười thì ba có thể đánh cho con khóc cũng được.
…
Nhạc Vãn Vãn đần mặt ra, bị ép phải mỉm cười, cô bé cũng nhoẻn môi cho ra một nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng.