Phòng họp.
Bầu không khí nặng nề đáng sợ đang lan tràn trong phòng.
Dạ Đình Sâm ngồi trên vị trí chủ tọa, mặt không biểu tình, mắt phượng lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén nhanh chóng đảo qua báo cáo tài chính trong tay, mở miệng hỏi:
– Phòng tài chính? Trưởng phòng tài chính bị gọi tên, giống hệt như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm gọi, giật mình một cái, vội vàng đứng lên, cung kính đáp:
– Có ạ.
– Kim ngạch cả ba khu đều có vấn đề, tổ thanh tra bị trừ hết lương tháng này.
Câu nói nhẹ nhàng của Dạ Đình Sâm đang giống như thảo luận về việc ngày hôm nay là một ngày đẹp trời vậy.
Trưởng phòng lệ chảy dài trong tim, kiểm tra lại kết quả của tổ thanh tra tới sáu lần rồi y mới dám nộp báo cáo, thế mà chủ tịch ngay lập tức đã nhìn ra vấn đề, chẳng lẽ mắt chủ tịch là hỏa nhãn kim tinh à? Nhưng ngoài miệng, y chỉ có thể đáp:
– Vâng.
Dạ Đình Sâm cầm một tập tài liệu khác, đọc nhanh như gió rồi bình thản nói:
– Phòng PR? Trường phòng PR bật dậy như củ cải bị nhổ trong chớp mắt:
– Có! Dạ Đình Sâm đập “bộp” tập tài liệu xuống bàn, mọi người trong phòng họp giật nảy, nơm nớp lo sợ.
– Phương án quá kém, làm lại.
Trong đầu trưởng phòng PR đầy ắp tiếng kêu rên: A a a! Có vấn đề ở đâu chủ tịch cũng không nói! Bảo mỗi làm lại là thế nào! Liệu mình có bị sa thải hay không đây?! Thế nhưng ngoài mặt, trưởng phòng PR vẫn giữ vẻ tinh anh, bình tĩnh tỉnh táo, nghiêm nghị đáp:
– Vâng.
Không khí trong phòng họp đúng là sắp giống với cảnh tử hình phạm nhân, các trưởng phòng bị gọi tên hệt như sắp phải ra pháp trường, mặt mày chờ mắng mà như sắp hy sinh.
Đứng ở cửa phòng họp, Trần Lạc đúng là không nỡ nhìn, cậu khẽ hỏi Nghiêm lão:
– Hôm nay sao chủ tịch lại nổi giận đùng đùng thế? Nghiêm lão đứng sừng sững như núi, miệng không mở mà vẫn có thể khẽ đáp:
– Thiếu phu nhân đến đoàn phim, bốn ngày không liên lạc với thiếu gia rồi.
Trần Lạc hiểu vấn đề trong nháy mắt.
Chủ tịch là người cao quý và kiêu ngạo, nếu không có việc thì chắc chắn sẽ không gọi điện thoại cho phu nhân, đoán chừng là trong lòng chủ tịch cuống chết rồi nhưng vẫn không muốn xuống nước.
Chuyện cứ liên quan tới phu nhân là chủ tịch sẽ không còn nhiều lý trí lắm, Trần Lạc từng thấy rồi.
Ngay cả mình và Nghiêm lão cũng không dám đi thử, chỉ có thể chúc phúc cho các vị quản lý hôm nay đến báo cáo thôi.
Phòng họp khẽ vang lên tiếng gõ cửa.
Không làm ảnh hưởng tới các quản lý cấp cao bên trong phòng họp, chỉ có Trần Lạc và Nghiêm lão nghe thấy, Trần Lạc liền rón rén ra mở cửa, bước ra ngoài, hỏi thăm xem có chuyện gì.
Một lát sau, Trần Lạc quay lại, thì thầm với Nghiêm lão:
– Cứu tinh đến rồi.
Nghiêm lão sững sỡ.
Trần Lạc đi tới bên cạnh Dạ Đình Sâm, thì thầm.
– Âu thiếu và Bạch thiếu gia đợi ngài ở phòng nghỉ.
Ngoài dự kiến của Trần Lạc, Dạ Đình Sâm còn chẳng thèm chớp mắt, thản nhiên nói:
– Cứ để họ chờ.
Trần Lạc ngẩn ra, chậm chạp đi tới gần Nghiêm lão, vẫn còn khá bàng hoàng.
Lần trước chỉ một cú điện thoại của phu nhân thôi, chủ tịch lập tức liền cho về sớm mà? Hôm nay là Âu thiếu và Bạch thiếu gia tới, chủ tịch lại mặc kệ? Hơn hai mươi năm giao tình, trong lòng chủ tịch cũng không bằng phu nhân à? Chó độc thân Trần Lạc cảm thấy tam quan của mình bị đả kích rất nghiêm trọng.
Nghiêm lão đứng một bên, biểu lộ rất cao thâm.
Họp xong đã là bốn mươi phút sau, các quản lý cấp cao lục tục rời đi, ai nấy đều mang vẻ mặt như đưa đám ra khỏi phòng họp.
Dạ Đình Sâm bây giờ mới đứng lên, ra khỏi phòng, hỏi Trần Lạc:
– Ở đâu? Trần Lạc đáp:
– Trong phòng nghỉ cho khách quý ạ.
Mở cửa phòng nghỉ cho khách quý ra, vừa nhìn đã thấy hai vị thiếu gia phong thái hơn người là Âu Duyên Tây và Bạch Kính Thần đang ngồi trên sofa, vẻ mặt cao thâm khó dò.
Chơi cờ caro.
Bạch Kính Thần đặt một viên cờ xuống, cười ha hả:
– Tây Tử, lại thua rồi kìa! Trên bàn cờ, năm viên cờ màu trắng đã tạo thành một hàng thẳng.
Âu Duyên Tây chửi khẽ, xua xua tay:
– Lại lại, mẹ nó, tao không tin là tao không thắng được mày.
– Tây Tử, mày thua tám ván rồi, mày nói xem nào, có phải mày có lắm đàn bà quá nên thân thể bị đào rỗng rồi không, não cũng rỗng luôn rồi.
Bạch Kính Thần giễu cợt Âu Duyên Tây, không hề nể tình.
Âu Duyên Tây nổi đóa:
– Đệt, mày đừng chạy, hôm nay chơi với tao ba mươi ván, ai dám cắt ngang nào.
Dạ Đình Sâm nhìn họ, thờ ơ nói:
– Sao, hai đứa chuẩn bị ngồi đây chơi tiếp à? Nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm, hai người liền vội vàng đứng lên, gọi một tiếng “Anh cả”.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp lại rồi đi tới, ngồi xuống ghế sofa.
Âu Duyên Tây liếc đồng hồ, phàn nàn:
– Anh cả, anh đúng là chẳng nể tình, để bọn em chờ ở đây gần một tiếng rồi đó.
Dạ Đình Sâm vào chuyện chính luôn:
– Có chuyện gì, nói đi.
Hai vị thiếu gia này không có việc sẽ không lên điện tam bảo, hôm nay chạy đến trụ sở chính của LN, chắc chắn có việc.
Bạch Kính Thần cười:
– Cũng không phải việc gì lớn, trang trại rượu của Tây Tử có rượu ngon, bọn em đang bàn xem hay là tới đó nghỉ vài hôm.
Âu Duyên Tây thích uống rượu nên đã mua một trang trại lớn tại ngoại thành thành phố A, đặt tên là Âu Phi Bảo, bình thường họ cũng hay tới nghỉ ở đó.
Nhắc đến rượu, Dạ Đình Sâm lập tức nhớ tới bình Inglenook kia, đương nhiên cũng nhớ Nhạc Yên Nhi.
Thế là hắn lại nhớ tới chuyện Nhạc Yên Nhi đã bốn ngày không liên lạc với mình.
Lập tức sắc mặt hắn lại trở nên khó coi.
Âu Duyên Tây đương nhiên cũng nhớ tới chuyện một thời gian trước mình tặng Inglenook cho Dạ Đình Sâm, hỏi:
– Anh, Inglenook uống thế nào? Ra sao? Em nói với anh chứ, so với Giant Cow thì tửu lượng cao đến mấy cũng chỉ ba chén là gục.
Dạ Đình Sâm liếc Âu Duyên Tây, nói:
– Tạm được, lần sau lại mang thêm mấy chai qua.
– Anh của tôi ơi, rượu này quý ở chỗ số lượng nó ít, em khổ lắm mới tìm được một chai, vội vàng đưa anh luôn đấy.
Hay chúng ta sang trang trại mấy hôm, anh tự chọn rượu đi, anh thích rượu nào em sẽ sai người đưa tới biệt thự Hoàng Đình ngay.
Dạ Đình Sâm lắc đầu:
– Mấy đứa đi đi, anh còn có việc.
Vừa uống rượu đỏ là sẽ nhớ tới con nhóc vô lương tâm ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho mình kia.
Bạch Kính Thần nói:
– Đừng mà anh, ba người chúng ta thiếu ai cũng mất vui.
Âu Duyên Tây cũng khuyên: