Sáng hôm sau.
Nhạc Yên Nhi mơ màng tỉnh lại, lúc này đã hơn bảy giờ.
A…
Sao mình lại nằm đối diện giường rồi?
Nhạc Yên Nhi ngồi phắt dậy, lúc này cô mới nhận ra mình đang ngủ trên salon, nếu cô nhớ không nhầm thì mình phải nằm trên giường mới đúng.
Chẳng lẽ…
Là mộng du à?
Nhạc Yên Nhi vội vàng xem vết thương trên chân, một mảng tím xanh, điều này chứng minh chuyện tối qua không phải một giấc mơ, cô thực sự bò lên giường rồi, nhưng chuyện gì đang xảy ra thế?
Ngay vào lúc cô đang bực bội thì Dạ Đình Sâm mở cửa phòng tắm bước ra, có vẻ đã rửa mặt xong.
Hắn chẳng thèm nhìn cô, vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.
Nhạc Yên Nhi nuốt nước bọt, rụt rè hỏi:
– Sao… sao em lại nằm trên ghế?
– Cô không ngủ ở salon thì còn ngủ ở đâu?
Dạ Đình Sâm liếc nhìn sang, thấy Nhạc Yên Nhi ngẩn ra như vậy, hắn cảm thấy lúc cô nhóc này ngái ngủ trông thật đáng yêu.
Còn có thể ngốc hơn được nữa không nhỉ?
– À… Có lẽ là em sẽ nằm trên giường, anh thấy sao?
Cô run run giơ tay lên, chỉ về phía giường.
– Cô mà nằm trên giường, tôi sẽ lập tức ném cô ra ngoài.
Hắn lạnh lung nói.
– Em sẽ không lên giường, em rất ngoan!
Cô rụt người lại, ôm chặt đầu gối, ngồi yên lặng.
Chẳng lẽ mình mộng du quay về ghế salon à?
Nguy hiểm thật, nếu mình mà không mộng du rồi về lại đây thì có khi bị Dạ Đình Sâm ném ra ngoài thật!
– Đình Sâm, anh dậy chưa? Em vào nhé!
Giọng Đỗ Hồng Tuyết vang lên ngoài cửa.
Nghe thấy thế, Dạ Đình Sâm nhíu mày nhưng hắn trở về vẻ bình thản rất nhanh.
Hắn lên tiếng rồi mở cửa ra ngoài.
Ngoài cửa, Đỗ Hồng Tuyết thò đầu vào nhìn, thấy Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon, cô ta liền trợn tròn mắt:
– Sao cô lại ở đây? Đình Sâm, cô ta…
– Vẫn còn là vợ chồng mà, trước khi luật sư tới, cô ta không chịu ngủ phòng khác.
Dạ Đình Sâm hờ hững đáp.
– Nhưng em không thể để hai người ở bên nhau được! Nhạc Yên Nhi, tối qua cô có làm gì Dạ Đình Sâm không?
Cô ta không kiềm chế được cơn giận dữ mà lao vào phòng, chất vấn Nhạc Yên Nhi.
Cảnh tượng này buồn cười nhỉ? Kẻ thứ ba lại chỉ tay vào mặt vợ chính thức mà chất vất xem người vợ đã làm gì chồng mình?
Nhạc Yên Nhi giận đến độ muốn tát Đỗ Hồng Tuyết một cái, thế nhưng cô vẫn ra vẻ bình thản:
– Tôi chẳng làm gì cả, chỉ tranh thủ lúc Đình Sâm của cô ngủ say thì cởi quần áo rồi nhìn khắp toàn thân anh ta một lượt, rồi hôn, rồi sờ. Thế thôi.
Đây là chồng cô, kể cả cô có làm thế thật thì Đỗ Hồng Tuyết làm gì được nào?
Cô ta lùi lại một bước, không dám tin vào tai mình nữa.
Thế thôi?
Cái này mà gọi là thế thôi?
Nếu không có Dạ Đình Sâm ở đây, chắc chắn Đỗ Hồng Tuyết sẽ chửi thề.
Bây giờ cô ta hối hận chết đi được. Lúc về, cô ta uống một cốc sữa, định nấu gì đó chờ Dạ Đình Sâm, thế nhưng vì Nhạc Yên Nhi phá đám, hơn nữa cô ta cũng chẳng chờ nổi mười phút mà đã ngủ say.
Vậy nên sáng nay cô ta lập tức tới đây, chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi đã vô liêm sỉ qua đêm trong phòng Dạ Đình Sâm.
Cô ta tất nhiên sẽ tin Dạ Đình Sâm vô điều kiện, tin hắn đã từ chối, tất cả là do con đàn bà không biết xấu hổ kia ép buộc, hoặc là nửa đêm cô ta cầm chìa khóa, mặt dày xông vào, tóm lại, Dạ Đình Sâm không có lỗi với cô ta, tất cả đều là do Nhạc Yên Nhi!
– Cô… cô câm miệng cho tôi! Đình Sâm, cô ta nói dối, phải không?
Đỗ Hồng Tuyết tức giận giậm chân, cao giọng hỏi.
– Tất nhiên là không phải sự thật rồi.
Dạ Đình Sâm bước lên nắm tay cô ta, lúc này, Đỗ Hồng Tuyết mới bớt giận.
Hắn lạnh lùng nhìn Nhạc Yên Nhi, giọng nói không có tình cảm vang lên:
– Trước khi ly hôn, cô ở lại đây cũng không sao. Nhưng nếu cô dám quá giới hạn, đừng trách tôi ra tay độc ác.
Đỗ Hồng Tuyết cuống lên:
– Đình Sâm, sao anh còn cho cô ta ở lại? Cô ta có ý đồ xấu với anh!
– Tôi có ý đồ với chồng mình thì sao? Liên quan gì đến cô? Dù sao cô cũng là người ngoài cơ mà?
Nhạc Yên Nhi trừng mắt.
– Đình Sâm…
Đỗ Hồng Tuyết giận đỏ mặt, thế nhưng vì thân phận đáng xấu hổ của mình, cô ta không thể phản bác lại Nhạc Yên Nhi, vậy nên vừa sáng sớm đã phát hỏa rồi.
Dạ Đình Sâm ôm Đỗ Hồng Tuyết vào lòng, dịu dàng an ủi:
– Phó chủ tịch xúi giục hội đồng quản trị đứng về phía Nhạc Yên Nhi, chuyện rất khó giải quyết, chỉ có thể chờ pháp luật xử lý thôi. Bây giờ cô ta vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh, là chủ nhân của ngôi nhà này, nên cô ta có quyền ở lại đây.
– Vậy thì Đình Sâm, anh đến phòng khác, hoặc ở cùng phòng với em được không?
– Anh ấy ở đâu, tôi ở đó!
Nhạc Yên Nhi bồi một câu.
– Sao cô có thể vô liêm sỉ như thế?
– Cô xui chồng tôi ở cùng cô mà, đến cùng ai là người vô liêm sỉ thế? Tôi là vợ hợp pháp đấy, biết không?
Nhạc Yên Nhi bĩu môi trừng mắt, không hề yếu thế.
Đỗ Hồng Tuyết không biết phải nói lại thế nào, khuôn mặt vốn tươi cười giờ đã thành lúc xanh lúc trắng.
Câu nào của Nhạc Yên Nhi cũng dính tới hai chữ “hợp pháp”, cô và Dạ Đình Sâm là vợ chồng được pháp luật công nhận, còn Đỗ Hồng Tuyết, nói khó nghe chính là kẻ thứ ba, chính từ điểm này, cô ta đã dưới cơ Nhạc Yên Nhi. Dù cho Dạ Đình Sâm yêu cô ta nhưng cô ta cũng chỉ là kẻ danh không chính, ngôn không thuận.
Hơn nữa, bây giờ hội đồng quản trị cũng đã nhúng tay vào việc nhà của Dạ Đình Sâm, điều này có nghĩa là Nhạc Yên Nhi có chỗ dựa, mọi việc phải làm theo pháp luật, chẳng biết khi nào mới xong. Vậy chẳng phải cô ta sẽ luôn phải chịu đựng Nhạc Yên Nhi sao?
Không! Không thể thế được!
– Đình Sâm, anh nghĩ cách đi mà!
Đỗ Hồng Tuyết cũng lười đấu khẩu với Nhạc Yên Nhi, cô ta lập tức chuyển sang khuôn mặt ai thấy đều yêu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dạ Đình Sâm, rồi kéo áo hắn, rồi giậm chân, liên tục làm nũng.
Nhạc Yên Nhi muốn lao ra, giật con bạch tuộc Đỗ Hồng Tuyết kia xuống rồi ném vào bồn cầu, xả nước!
Bà nội ơi, đây là chồng tôi, là cha của con tôi, không nhịn được, tuyệt đối không thể nhịn được!
Nhạc Yên Nhi rút điện thoại ra, chụp ảnh tanh tách.
Đỗ Hồng Tuyết không chờ được câu trả lời của Dạ Đình Sâm nhưng nghe thấy tiếng động sau lưng, cô ta vội nhìn sang, thấy Nhạc Yên Nhi đang quay phim thì nổi giận:
– Cô đang làm gì?
Nhạc Yên Nhi quay chính diện Đỗ Hồng Tuyết, đáp:
– Ly hôn cũng được, nhưng hai vị đừng có khoe ân ái trước mặt tôi, buồn nôn lắm! Cô mà còn dám động chân động tay vào chồng tôi thì tôi sẽ tung hê tất, đăng hình lên mạng để xem hai người làm thế nào!