Có gì đâu mà không ổn! Phòng bệnh không có hơi người, cứ ở lại đây cho vui, mọi người đều quen biết cả, cùng ăn cơm cùng nói chuyện phiếm đi. Bác sĩ nói tâm tình tốt sẽ hỗ trợ cho việc điều trị mà!
Lâm Đông Lục cười híp mắt, nói.
Hai tên cáo già người đối ta đáp, chỉ có mình Nhạc Yên Nhi mù tịt chẳng biết gì.
Dạ Đình Sâm mới tỉnh lại không lâu, còn chưa sống trong thế giới hai người đủ, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một tên Lâm Đông Lục chen vào hệt như bóng đèn siêu bự thế này, thử hỏi hắn với Nhạc Yên Nhi còn làm gì được nữa?
Không được! Nhất định không thể để Lâm Đông Lục ở lại đây!
– Nhưng tôi không tin rằng tổng giám đốc Lâm đây lại có thể không để ý chuyện đó. Tôi có một căn nhà ở gần đây, không xa biệt thự này lắm đâu, hơn nữa cảnh sắc rất đẹp, nhất định là phù hợp với anh.
– Làm phiền chủ tịch Dạ như thế thì tôi ngại lắm, giữa chúng ta còn có một vụ làm ăn mà? Anh nhẫn tâm để một bệnh nhân phải bôn ba qua lại như thế à? Thế này đi, hai chúng ta khỏi cần nhiều lời, chuyện nhỏ thế này cứ để bà chủ quyết định. Yên Nhi, em thấy sao?
Lâm Đông Lục cười, đẩy quyền quyết định sang cho Nhạc Yên Nhi.
Anh biết cô hiền lành, nghe vậy chắc sẽ giữ mình lại cho xem.
Quả nhiên cô lập tức đáp:
– Đã vậy thì anh cứ ở đây đi, cũng đỡ phải đi lại nhiều, sức khỏe của anh là quan trọng.
Dù sao Dạ Đình Sâm đã đồng ý rồi, vậy thì ở lại đây hay ở gần đây cũng chẳng có gì khác nhau. Biệt thự rộng thế này cơ mà, phòng thừa còn nhiều, rất nhiều.
Với lại hai người đều đang là bệnh nhân, đi đi về về ít thì hơn.
Dạ Đình Sâm lần đầu biết cảm giác kinh ngạc là gì, nhưng đây là quyết định từ vợ yêu bé nhỏ của mình, hắn không thể nổi giận, mọi lời nói nghẹn trong cổ họng không thể bật ra, cực kỳ khó chịu.
Mất chốt là Lâm Đông Lục còn cười đắc chí, trông rất tiểu nhân, điều này khiến hắn giận đến tái cả mặt.
– Vậy thì cảm ơn Yên Nhi nhé. Ừm, đương nhiên là cũng phải cảm ơn chủ tịch Dạ nữa.
Lâm Đông Lục mỉm cười:
– Không biết tôi sẽ ở phòng nào nhỉ? Rất mong có thể ở phòng ngay bên cạnh phòng hai người để thuận tiện cho việc giao lưu.
Nhạc Yên Nhi chưa lên tiếng thì Dạ Đình Sâm đã không chịu nổi nữa, hắn nói:
– Nghiêm lão, đưa anh Lâm đây về phòng dành cho khách, ông biết là loại nào rồi đấy, loại chuyên dùng để tiếp đãi khách quý!!
Nghiêm lão nghe vậy thì cố hết sức để nhịn cười rồi gật đầu.
Ông dám chắc chắn rằng trên thực tế, thiếu gia nhà mình muốn nói mấy chữ ‘khách không mời mà đến’ hơn, dùng hai chữ ‘khách quý’ thế này là đã khách khí lắm rồi.
Nhưng ông cũng hiểu được ý Dạ Đình Sâm, tất nhiên sẽ sắp xếp cho Lâm Đông Lục căn phòng cách xa phòng ngủ của hắn nhất.
Sau khi Lâm Đông Lục đi rồi, Nhạc Yên Nhi lập tức nhào vào lòng Dạ Đình Sâm.
Lâm Đông Lục còn ở đây thì cô không dám, nhưng anh vừa đi rồi nên cô cũng thoải mái hơn.
Cô tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Dạ Đình Sâm:
– Đồng chí Dạ Đình Sâm ơi, tôi thấy đồng chí có giác ngộ cao quá!
Lại dám để tình địch ở trong nhà, Dạ Đình Sâm khiến cô thực sự thay đổi cách nhìn.
– Thích không hả?
Ba chữ này như được hắn rít qua kẽ răng.
Nhạc Yên Nhi không nhận ra ghen tuông trong lời hắn, cô chỉ vùi mặt vào ngực hắn, nghiêm túc nói:
– Thật ra em cũng bất ngờ lắm, kể cả em đã hoàn toàn quên rồi nhưng mà phải ở chung dưới một mái nhà với anh ấy em vẫn thấy rất xấu hổ. Nhưng anh cũng để anh ấy ở lại rồi mà, em còn nói gì được nữa.
Dạ Đình Sâm:
– ….
Cuối cùng thì tôi nén giận vì ai chứ?
Trong lúc hắn suy nghĩ như vậy, Nhạc Yên Nhi lại đập đập vào ngực hắn, nói:
– Anh đã để người ta ở lại thì em đi xem có đồ dùng gì cần mua không. Người ta là khách mà, không qua loa được.
Nói xong, cô đứng dậy, đi thẳng về phía phòng dành cho khách.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì lại càng hậm hực, bây giờ vợ mình đi thăm bạn trai cũ, thế mà hắn còn không nổi giận được vì người bạn trai cũ này là do ‘tự mình rước vào’.
Nhạc Yên Nhi chạy đi chăm sóc người ta, hắn cũng không nhiều lời được, nếu không lại có vẻ hẹp hòi.
Bây giờ Dạ Đình Sâm rất uất ức, rất muốn đánh nhau một trận.
Nhạc Yên Nhi tới phòng cho khách, thấy Lâm Đông Lục không sửa sang gì trong phòng thì tò mò:
– Đồ đạc đang chuyển tới à?
Lâm Đông Lục đứng cạnh giường như đang suy nghĩ, nghe thấy giọng cô, anh liền quay lại.
Anh mỉm cười hiền lành:
– Anh chỉ đùa với hai người thôi chứ sao anh ở lại đây được. Anh có chỗ ở, còn phù hợp cho việc điều trị nữa.
– Thế à, em cứ tưởng anh ở lại thật cơ!
Nhạc Yên Nhi thầm thở phào, dù Lâm Đông Lục đã quên đi ký ức năm năm kia nhưng cô lại nhớ rất rõ, chỉ nghĩ đến chuyện ba người sau này sẽ ở chung một mái nhà thôi, cô đã thấy vô cùng lúng túng rồi.
Đây cũng là nỗi lo trong lòng Lâm Đông Lục. Nhìn người con gái mình yêu ở bên người đàn ông khác chính là sự tra tấn đối với anh.
Cô chỉ xấu hổ mà thôi, thế nhưng lòng Lâm Đông Lục lại đau như bị dao cắt.
Vậy nên mình muốn ở lại đây làm gì cơ chứ?
Lâm Đông Lục đè nén cay đắng trong lòng, nụ cười vẫn tỏa nắng như cũ:
– Lần này em sẽ ở lại Anh bao lâu?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
– Em cũng chẳng biết nữa, có lẽ là ở lại một thời gian ngắn thôi, chờ Dạ Đình Sâm giải quyết xong công việc ở đây. Dù sao phim trong nước em cũng quay xong rồi, kế hoạch vốn là nghỉ ngơi một thời gian mà.
Nhạc Yên Nhi muốn chờ Dạ Đình Sâm tĩnh dưỡng cho khỏi hẳn, nhưng Lâm Đông Lục không biết chuyện hắn bị thương nên cô không nhiều lời.
Lâm Đông Lục gật đầu.
Trong phút chốc, căn phòng rơi vào trầm mặc.
Lâm Đông Lục chăm chú nhìn Nhạc Yên Nhi, cố gắng giấu đi tất cả những yêu thương mênh mông trong lòng, có cảm giác như tình yêu trong anh là cả một đại dương bao la, thế nhưng chỉ có duy nhất một khe hở nhỏ như lỗ kim có thể để lộ ra tình cảm ấy.
Anh hít sâu, chất giọng trầm vang lên tiết lộ chủ đề tiếp theo sẽ khá nghiêm túc:
– Anh có nghe chuyện về em với Nhị thiếu gia nhà họ Dạ. Ở bên cạnh Dạ Đình Sâm sẽ rất nguy hiểm, vậy mà em còn muốn ở bên hắn à?