Khi đến lượt Nhạc Yên Nhi vào thử vai thì cô đã đọc đến đoạn Diệp Tâm Quán thị tẩm lần đầu tiên.
Nghe nhân viên đoàn phim gọi, cô buông cuốn sách trên tay xuống, chỉnh trang quần áo một chút rồi đẩy cảnh cửa phòng thử vai ra.
Đạo diễn của “Hoàng triều vãn ca”
không đến, người chủ trì buổi thử vai lần này chỉ có những nhân viên chủ chốt của đoàn phim, thế nhưng giữa mấy người đàn ông bọn họ lại có một cô gái trẻ đeo kính cực kì nổi bật.
Nhạc Yên Nhi chợt nghĩ có lẽ đây chính là tác giả nguyên tác Doanh Doanh Nhát Ác.
Nhạc Yên Nhi không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, cô mau chóng đứng ra chào hỏi mọi người.
Phó đạo diễn nhìn liếc cô một cái, dường như có vẻ hài lòng với ngoại hình của cô, thế nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ bình thản bảo:
– Đã xem kịch bản thử vai chưa? Nhạc Yên Nhi gật đầu:
diễn.
Không có người đối diễn, nghĩa là Nhạc Yên Nhi phải diễn kịch một vai, rồi tưởng tượng ra phản ứng của bạn diễn để đối đáp lại.
Thử vai như thế này mà diễn không tốt thì sẽ mang lại hiệu quả rất khôi hài.
Thế nhưng may mà Nhạc Yên Nhi đã chuẩn bị trước.
Cô nghiền ngẫm kịch bản bao nhiêu ngày nay có phải chỉ là làm màu đâu.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, hít sâu một hơi rồi nói:
– Tôi đã chuẩn bị xong rồi.
Phó đạo diễn cảm thấy chỉ trong nháy mắt mà khí thế của Nhạc Yên Nhi đã thay đổi hẳn.
Rõ ràng người vẫn là người ấy, thế nhưng dường như lại dịu dàng yếu đuối hơn biết bao nhiêu.
Cô vẫn là người nay, thế mà lại toát ra nét đẹp cổ điển không ngờ, ngay cả nét mi đầu mày đều trở nên mềm mại.
Nhạc Yên Nhi tưởng tượng ra cha mẹ bạc đầu ngồi ngay phía trước, đôi mắt bắt đầu đỏ au.
– Con gái bất hiếu, lần này vào cung không biết khi nao mới được về nhà, không thể hầu hạ dưới gối cha mẹ để làm tròn chữ hiếu.
Xin cha mẹ từ nay hãy giữ gìn sức khỏe, trời rét thêm áo, đừng ăn đồ lạnh, nhất là phụ thân, nếu người thấy thân thể có vấn đề gì thì đừng giấu bệnh sợ thầy, khiến cho con ở trong cung cấm mà lòng mang vướng bận.
Sau đó có lẽ là cha mẹ của Bùi Ánh Tuyết dặn dò ân cần, Nhạc Yên Nhi chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, rồi rũ mi xuống để mặc cho hai dòng nước mắt chảy xuôi.
Một lúc lâu sau, Nhạc Yên Nhi mới ngẩng đầu lên.
Cô lau đi nước mắt và nở một nụ cười rạng rỡ.
– Cha mẹ không cần lo âu đến thế, con gái của cha mẹ được gả cho người chồng vĩ đại nhất trên thế gian này, hai người phải vui thay cho con mới đúng chứ.
Nếu như con ở trong cung được vua ân sủng thì phụ thân cũng sẽ có thêm một phần giúp sức ở chốn triều đường, đây là may mắn của nhà họ Bùi ta mà.
Biết rõ lần này ra đi họa phúc khó lường, sinh tử khó đoán, thế nhưng trước khi đi vẫn đành dằn lòng trấn an mẹ cha, đây chính là cái bất đắc dĩ của người con gái trong cung cấm.
Vất vả lắm mới dỗ dành cha mẹ khỏi nỗi sầu lo, Nhạc Yên Nhi quay người ra khỏi phòng của cha mẹ mình, chuẩn bị nghỉ ngơi để đợi thánh chỉ ngày mai tới.
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, nụ cười tươi tắt ngấm, nước mắt đổ như mưa.
Cô quay người lại đối diện với cánh cửa phòng, rồi sụp xuống dập đầu ba cái.
Sau đó cô chắp tay lại rồi nói trong cơn nức nở:
– Chư thiên thần phật trên đầu có linh, thiện nữ Bùi Ánh Tuyết bất hiếu, không thể báo đền ơn dưỡng dục của mẹ cha, khẩn cầu chư phật mười phương phù hộ cho bệnh tai của cha mẹ ứng lên người con, cho bất hạnh của cha mẹ vận lên thân con.
Chỉ mong họ an hưởng tuổi già mạnh khỏe, thân tâm an ổn, Bùi Ánh Tuyết con nguyện ăn chay cả đời để tu công đức.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một thiếu nữ thuần lương tuyệt vọng vì sắp phải vào trong cung cấm đã sống dậy trước mắt mọi người.
Phó đạo diễn không kìm bổi mà cúi đầu xuống, đánh một dấu tròn vào cái tên “Nhạc Yên Nhi”
trong danh sách.
– Được rồi, về chờ kết quả thử vai đi, chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho cô.
Đằng sau còn rất nhiều diễn viên chờ thử vai, Nhạc Yên Nhi cũng biết họ phải tranh thủ thời gian nên không chần chừ nữa, cô cúi mình chào họ rồi ra về.
Ra khỏi phòng thử vai, Nhạc Yên Nhi vẫn thấy trái tim mình đập nhanh dữ dội.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà cô cảm thấy ánh mắt tác giả Doanh Doanh Nhất Ác nhìn mình đong đầy tán thưởng.
Cô có dự cảm mình có hi vọng với vai diễn này rồi.
Thế nhưng cô cũng không dám khẳng định, cho nên khi gọi cho Danny thì không nói chi tiết mà chỉ kết cảm giác đại khái thôi.
Danny cũng không hỏi nhiều.
Anh ta luôn như thế.
Tuy rằng ăn nói như muốn ép chết Nhạc Yên Nhi, luôn miệng bảo mặc kệ cô, kệ xác cô, thế nhưng nếu cô thất bại anh cũng không trách, mà vẫn tranh thủ tài nguyên tốt nhất cho cô.
Nói chuyện với Danny xong, Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp cất điện thoại vào túi thì nó đã lại reo lên.
Nhìn dãy số quen thuộc kia, cô giật thót.
Là Lâm Đông Lục! Kể từ lần trước thì đã lâu lắm rồi anh ta không liên hệ với cô, cô còn tưởng cuối cùng thì anh ta đã nghĩ thông rồi quyết định sống vui vẻ với Bạch Nhược Mai rồi, còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng giờ anh ta lại đột nhiên gọi điện cho cô là có ý gì? Bộ dạng điên khùng của Lâm Đông Lục lần trước để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Nhạc Yên Nhi, cô do dự một chút rồi ngắt máy, cảm thấy không nghe thì tốt hơn.
Không ngờ Lâm Đông Lục lại không từ bỏ ý định mà gọi thêm một cuộc nữa.
Tiếng chuông di động vang lên réo rắt, từ khi cô thử vai xong đến tận lúc ra tới bãi đỗ xe, không hề ngừng lại.
Nhạc Yên Nhi không thể chịu nổi nữa, cuối cùng phải bấm nút nghe.
– Anh muốn làm gì? Chưa đợi đối phương mở miệng thì cô đã nổi giận đùng đùng mà chất vấn trước.
Thế nhưng giọng điệu của Lâm Đông Lục lại bình tĩnh khác hẳn với suy đoán của cô, giọng nói của anh ta ấm áp và êm tai một cách kì lạ:
Nhạc Yên Nhi chẳng hề tò mò chút nào.
Trong lòng cô, bây giờ người này là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Cô không muốn có một chút quan hệ nào với anh ta nữa.
Lâm Đông Lục nói:
Nhạc Yên Nhi hơi ngạc nhiên, thế nhưng giọng điệu vẫn đầy cảnh giác và kháng cự:
Trong thời gian anh và Nhược Mai đi nghỉ mát, cô ấy đã khuyên
nhủ anh, làm anh nghĩ thông rất nhiều thứ.
Anh cố chấp quá rồi.
Cho nên lần này anh về là để xin lỗi em.
Em yên tâm đi, anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, anh chỉ muốn xin lỗi vì những hành động làm tổn thương em thôi.
Em đừng để anh sống mà cắn rứt lương tâm thế này, có được không? Trong giọng nói của Lâm Đông Lục mang đầy vẻ hối lỗi và suy sụp.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy dưới đôi lông mi đen dài kia lóe lên thần sắc âm u dị thường.
Đáy lòng Nhạc Yên Nhi run lên.