Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh đi, hắn ngước lên hỏi:
Đỗ Hồng Tuyết là một trong số đó.
Bạch Kính Thần nói xong thì ngẩng lên, đôi mắt hẹp dài sáng lên sau cặp kính:
– Dù là việc mất trí nhớ hay bệnh án, anh không cảm thấy chúng quá trùng hợp à? Đỗ Hồng Tuyết này e rằng không đơn giản.
– Cho nên tôi mới bảo cậu điều tra bối cảnh và quan hệ xã hội của cô ta.
Dạ Đình Sâm mím môi, đôi mắt đen mang theo nhiều cảm xúc phức tạp.
– Lần này em đi Anh còn tự mình tới trường mà Mạnh Y Bạch từng học để tìm hồ sơ của cô ấy, nhưng người phụ trách ở đó nói hồ sơ đã thất lạc toàn bộ.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đây rõ ràng là một cái bẫy.
Mạnh Y Bạch chết đã mười năm, bây giờ lại xuất hiện một người có vẻ ngoài giống cô, sau đó tư liệu về cô hoàn toàn biến mất, tất nhiên những chuyện này không đơn giản chỉ là trùng hợp.
Bạch Kính Thần luôn có một nghi vấn trong lòng, nghĩ một lát rồi cũng quyết định hỏi:
– Vì sao cứ phải tìm cô ấy, bây giờ anh có vợ, có cuộc sống mỹ mãn rồi, nếu như tìm được Mạnh Y Bạch có lẽ sẽ có rất nhiều phiền phức và biến số.
Có lẽ anh quá bạc tình bạc nghĩa, chưa bao giờ yêu một người con gái nào, anh thực sự không hiểu lý do Dạ Đình Sâm cố chấp như vậy.
Chỉ là một người đã chết mười năm thôi, vậy mà hắn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm.
Dù cho áy náy với chuyện năm xưa, thế nhưng hắn đã đền bù đầy đủ cho nhà họ Mạnh rồi.
Vì sao cứ phải tìm bằng được Mạnh Y Bạch? Chẳng phải là tự tìm phiền phức cho bản thân sao? Dạ Đình Sâm không trả lời ngay, ánh mắt hắn xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó.
Nhiệt độ trong mắt hắn thấp dần, giọng nói như đang tự thì thầm.
sẽ nhảy xuống, không hề do dự ư.
Bạch Kính Thần nhìn Dạ Đình Sâm.
Trên khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo kia không có bất cứ cảm xúc nào, thế nhưng giọng điệu của Bạch Kính Thần là khẳng định.
Đó là tính cách của Dạ Đình Sâm.
Đây chính là lý do mà anh và Âu Duyên Tây cam nguyện nhận hắn làm anh cả trong hơn hai mươi năm trời.
Dạ Đình Sâm thực sự là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.
– Phải, chuyện năm đó dù sao cũng bắt đầu do tôi, tôi không thoát khỏi liên can tới cái chết của cô ấy, tôi không thể bỏ mặc cô ấy được.
Âu Duyên Tây nghe họ nói chuyện thì cười nhếch mép.
– Em không hiểu nổi cái tính cách coi trách nhiệm là trên hết này của anh, chuyện gì cũng muốn gánh vác.
Mạnh Y Bạch chết rồi, chuyện này cũng nên chấm dứt rồi, nhà họ Mạnh đã bỏ cuộc, bây giờ anh vẫn tìm kiếm sẽ chỉ chuốc phiền cho bản thân thôi.
Dạ Đình Sâm im lặng một lát rồi mới nói, giọng nói nặng nề:
– Nếu Mạnh Y Bạch đã chết, vậy thì trên vai tôi sẽ vĩnh viễn phải gánh lấy cái chết của cô ấy.
Tìm kiếm suốt mười năm, đối với hắn mà nói cũng là một loại cứu rỗi.
– Nhưng bây giờ anh có Nhạc Yên Nhi rồi, hai người rất hạnh phúc, nếu tìm được Mạnh Y Bạch anh sẽ ly hôn với Nhạc Yên Nhi à? Câu này, Joanna cũng từng hỏi.
Đáp án của Dạ Đình Sâm không thay đổi, hắn khẳng định:
– Không, tôi đã cưới cô ấy thì sẽ không ly hôn.
Đúng là hắn nợ Mạnh Y Bạch, nhưng hắn không định dùng bản thân để trả nợ.
– Vậy anh phải cẩn thận.
Chuyện này rất lạ, kiểu gì có vấn đề, mục tiêu của kẻ đứng đằng sau chắc chắn là anh.
Nếu bị ép đến chó cùng rứt giậu, thậm chí hắn sẽ làm tổn thương tới người bên cạnh anh, Nhạc Yên Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Kính Thần nghiêm mặt nói.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh lùng:
– Vậy nên dù là vì Yên Nhi thôi, tôi cũng phải diệt trừ hậu họa vĩnh viễn.
Nay đã khác xưa, nếu là khi xưa, hắn có thể sẽ chơi đùa với người kia, cho dù dùng cả tập đoàn LN làm tiền cược cũng không tiếc.
Nhưng bây giờ có Nhạc Yên Nhi, hắn không chấp nhận chuyện có bất cứ phong ba nào giáng xuống đầu cô.
Hắn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ người con gái của mình, bất cứ kẻ nào toan tính gây tổn thương đến cô hắn sẽ loại bỏ hết.
Vậy nên chiến đấu tới cùng với kẻ kia là vì bản thân hắn, cũng là vì Nhạc Yên Nhi.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm sắc bén, sục sôi, áp lực quanh người như một sát thần.
Bạch Kính Thần nhìn hắn, chẳng biết nói gì tiếp theo.
Anh nhớ tới một câu nói.
‘Rồng có vảy ngược, kẻ sờ phải chết’.
Có lẽ địa vị của Nhạc Yên Nhi trong lòng Dạ Đình Sâm cao hơn những gì anh tưởng nhiều.
Bạch Kính Thần cảm thấy hâm mộ, hâm mộ Dạ Đình Sâm có được một người đáng giá để bảo vệ.
Còn bản thân anh ta, ngay cả yêu là gì cũng không biết.
Anh bỗng cười, nói:
– Em thấy mình đang lo xa quá rồi.
Âu Duyên Tây cũng cảm thán:
thể giúp tôi bảo vệ Yên Nhi khi tôi không có thời gian.
Nói xong lời này, Dạ Đình Sâm nhìn về phía nhà ăn, xuyên qua cánh cửa kính, hắn nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang bận rộn.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng vô cùng.
Bạch Kính Thần kinh ngạc nhìn vẻ mặt tràn ngập tình cảm của Dạ Đình Sâm.
Anh luôn cho rằng hắn là một ngọn núi băng, không hề có cảm xúc của người bình thưởng, chẳng ngờ lại có ngày hắn lộ ra sắc thái như vậy.
– Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần bọn em giúp được, anh cứ dặn dò.
Âu Duyên Tây tùy ý đáp.
Quan hệ giữa ba người họ đã không cần nói cảm ơn, Dạ Đình Sâm nâng chén, lấy trà thay rượu kính họ.
Bạch Kính Thần khẽ nhấp một ngụm hồng trà Ceylon rồi như sực nhớ ra gì đó, hỏi:
– Cô ấy biết chuyện về Mạnh Y Bạch không? Dạ Đình Sâm khựng lại:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!